Khi Gã Kỳ quặc lượn vòng đằng sau căn nhà lưu động bé nhỏ, bẩn thỉu và đi qua mảnh sân đầy bùn, trông gã khác đến mức tôi lạnh ớn sống lưng.
Giống như vừa nhận ra gã, tôi đã có cảm giác kinh khủng này lúc gã vào ôtô của Costello, nơi tôi đợi đã bốn nhăm phút như gã dặn, gã còn chưa nhận ra tôi. Hay là có, cũng như chúng tôi chẳng là gì ngoài là người quen biết và tám năm vừa qua chưa bao giờ xảy ra.
Gã Kỳ quặc vốn là một thằng khốn gian xảo, chắc chắn gã đã có kế hoạch ngay từ đầu. Tôi không nói về buổi chiều nay hay mùa hè vừa qua, mà muốn nói là ngay từ đầu, tám năm về trước, khi gã đến đồn Cảnh sát Village vào lúc ba giờ sáng bảo lãnh cho tôi ra, sau khi cảnh sát ập đến bắt tôi đang bán ma túy trên bãi biển. Tôi không biết gã làm gì hoặc làm thế nào, nhưng bằng cách nào đó gã đã khiến sếp cảnh sát bỏ qua toàn bộ và sửa lại hồ sơ trọn vẹn đến mức ngay các bạn tôi cũng không bao giờ phát hiện ra. Nhưng giờ đây nghĩ lại chuyện này, tôi cá là gã đã bố trí trước với cảnh sát để gã có thể đến và bảo lãnh cho tôi ra, khiến tôi mang ơn gã ngay từ đầu.
Một tuần sau, gã đưa tôi đến Nick và Tony, chọn một chai vang ba trăm đôla mà gã hầu như không động đến. Tuy vậy, gã vẫn rót đầy cốc của tôi và trên đường về nhà, gã làm một việc gọi là “một kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-va-bi-cao/2259049/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.