Tom đổ sụp vào ghế, còn các vị bồi thẩm mặt lạnh như đá nhìn anh trừng trừng. Năm vị là người Mỹ gốc Phi và tám vị là nữ, nhưng nói đến chủng tộc là một việc liều lĩnh và đặc biệt nguy hiểm với một bồi thẩm đoàn hầu hết là người da trắng.
Howard không đừng được, bắt chúng tôi trả giá ngay.
- Thưa các quý ông quý bà, tôi tên là Melvin Howard. Tôi năm mươi hai tuổi và với tất cả hiểu biết của mình, tôi vốn là một người da đen trọn vẹn.
Ở Alabama nơi xuất thân của gia tộc tôi, ông bà tôi là cháu của các nô lệ, và khi cha mẹ tôi ra đời, người da đen không được dùng chung phòng vệ sinh hoặc ăn cùng nhà hàng với người da trắng. Nhưng lịch sử nhục nhã đó không còn sót lại mảy may với Dante Halleyville hoặc phiên tòa này, ông Dunleavy thừa biết điều đó.
Tom không nói như thế. Thực ra, anh nói ngược lại, nhưng Howard cố tình xuyên tạc, làm bất cứ thứ gì ông ta nghĩ là trót lọt. Vấn đề là nó đóng vai trò như thế nào với mười hai vị đang ngồi trên ghế có giá trị kia, và lúc nhìn vào mắt họ tôi không thể đọc được tí gì. Tôi tự hào về việc Tom làm, nhưng cũng rất căng thẳng.
- Chủng tộc và cảnh sát tha hóa? - Howard mỉa mai hỏi. - Nghe quen quá, phải không? Trước kia tôi đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ? - Rồi ông ta nhìn vào cuối hàng ghế nhà báo, nơi Ronnie Montgomery ngồi và vẫn giữ cái nhìn chằm chằm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-va-bi-cao/2259034/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.