Chín giờ tối hôm sau, viên thư ký mặt mày u ám của chánh án Tòa Tối cao hạt Suffolk là Richard Rothstein vẫy tôi, Kate và luật sư quận Dominic Ioli vào các phòng đã chỉ định sẵn, chúng tôi ngồi bên chiếc bàn dài bằng gỗ hồng sắc.
Ioli là một chính khách ba hoa, đầu đầy tóc hoa râm, nói vài câu vu vơ nhưng thấy chẳng ai bắt chuyện, ông ta bỏ cuộc và lật giở tờ Times. Tôi biết nhiều về Dominic Ioli - ông ta khôn ngoan hơn bề ngoài và hiếm khi thất bại.
Khi chánh án Rothstein sải bước vào, mặc bộ kaki và áo sơmi trắng, cặp mắt đen sắc sảo và cái mũi dài nhọn của ông ta cho tôi biết tôi đích thực là một tên Ireland gần như ngu ngốc, ông ta chẳng cần mất thời giờ làm gì.
Phớt lờ phép lịch sự, ông ta quay sang Ioli và hỏi:
- Nhiệm vụ của ông ở đây là gì, Dominic?
- Chúng tôi chưa có thời gian xem xét đầy đủ những lời buộc tội, - ông ta nói, - nhưng tôi nghĩ cũng chẳng sao. Phán quyết ra sao thì tòa này vẫn không chê vào đâu được. Nếu tiếp tục bào chữa, chúng ta bỏ ngỏ cửa cho kháng án. Chỉ định luật sư mới sẽ cần đến trì hoãn, nhưng tốt hơn là bây giờ nên dùng thời gian vào việc đó hơn phải làm lại vụ này lần nữa.
- Nghe có lý đấy, - Rothstein nói và xoay cái nhìn sang tôi. - Anh là Dunleavy?
Tôi đã chuẩn bị để tranh cãi hăng hái, nhưng không hề có ý định quỳ gối trước bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-va-bi-cao/2259012/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.