Tôi không nghĩ lại có thể như thế. Không phải trong cái địa ngục này. Không đi xuống đường hầm dài, bẩn thỉu, cổ tay và cổ chân đeo xiềng, bị giam giữ vì một việc tôi không hề làm.
Nhưng tôi cảm thấy dễ chịu. Thay cho nghĩ về mọi việc đang lộn xộn, về bà tôi đau đớn trở về căn nhà lưu động của bà, tôi nghĩ đến việc Kate và Tom đã làm sáng nay. Nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tôi cho rằng có thể sống trong tâm tưởng hơn ở bất cứ nơi nào khác. Nếu đầu óc bạn đang bay bổng, thì dẫu những thứ khác của bạn có gò bó cũng chẳng sao. Lần đầu tiên từ khi vào đây, tôi không thấy thời gian như một tảng đá tôi phải kéo lê từ đầu này đến đầu kia ngày. Giống như nó có thể tự trôi qua.
Đường hầm đưa tôi trở lại dài khoảng hai trăm mét rồi lên cầu thang đến khu xà lim của tôi, và vì sáng nay bất thường như vậy, đi đến nửa chừng tôi chú ý đến người lính gác tên là Louis hôm nay hầu như lặng lẽ. Có chuyện gì thế? Hàng ngày, Louis là người hay chuyện, thích kể cho tôi nghe về những người anh ta ngưỡng mộ trong trường cũ từ thập niên tám mươi và chín mươi, còn hôm nay tôi thực sự thích nói chuyện thì Louis lại chẳng chịu hé răng. Tôi hiểu là người giữ chìa khóa nhà tù ắt phải khó khăn nhiều bề.
- Tôi vào nhà vệ sinh đây, - Louis bảo tôi. - Tôi sẽ để cậu lại một phút.
- Không sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-va-bi-cao/2258983/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.