Đêm hôm ấy, tôi về nhà vào lúc bảy giờ tối, thời khắc chưa từng xảy ra. Ba năm trước, tôi đã mua căn hộ một phòng ngủ xây từ những năm tám mươi ở Upper West Side với giá đắt kinh khủng vì nó có một mảnh vườn. Lúc này, rót cho mình một cốc Pinot Noir đắt tiền, tôi ngồi trong khu vườn và lắng nghe những âm thanh của thành phố lúc ánh đèn nhấp nháy trong các căn hộ xung quanh.
Tôi ngắm bầu trời tối dần trong đêm cuối tháng Mười, rồi vào nhà rót đầy cốc và lấy cái chăn. Phong cảnh hầu như không hoàn toàn thích hợp. Tôi ngả cái ghế dài có nệm và trèo lên. Giờ thì hay hơn rồi, thoải mái, ấm áp và đáng thương, đời tôi tóm lại là như thế. Lời châm chích ngạo mạn của Reid đã trúng một điểm: tôi không nên sửng sốt khi phát hiện ra Randy Kane là một kẻ ác tâm. Những kẻ ác tâm giàu có hầu như đổ đầy các két ở Walmark, Reid và Blundell. Nếu công ty cần một châm ngôn hay ho để khắc vào hành lang đá hoa, tôi sẽ đề nghị Những Kẻ Ác tâm Là Chúng tôi.
Nhưng tôi không muốn là người biện hộ cho những thân chủ này thêm nữa. Sao việc này lại xảy ra? Khi tôi vào trường Luật, trợ giúp và tiếp tay cho các tội phạm trí thức không thể là mục tiêu của tôi trong sự nghiệp. Nhưng hiện nay, tôi đã thạo việc ở Columbia, đã vào guồng và thành đạt, tôi muốn chứng tỏ có thể ở lại đó, kiếm được nhiều tiền, trở thành một cộng sự giỏi giang, vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-va-bi-cao/2258943/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.