Một buổi chiều im lìm giữa tuần trong thủ đô đông đúc, tại khu thương mại Montauk, Hugo Lindgren ngồi bên quầy của Quán bánh kếp John, giết thời gian mà chỉ một cảnh sát mới có thể bằng cách biến tách cà phê miễn phí thành quãng nghỉ hai giờ có lương.
Vì chỉ có mình Lindgren bên quầy - thực ra là “vị khách” duy nhất ở toàn bộ nơi này - tôi làm ra vẻ thân thiện và ngồi vào ghế cạnh anh ta. Có bao nhiêu kẻ buôn bán ma túy dám làm một hành động như thế?
- Loco, - anh ta lẩm bẩm.
Lúc tôi ngồi, Erin Case mắt xanh đi tới, bưng một bình cà phê gần cạn.
- Xin chào, - Erin nói bằng giọng Ulster[15] trầm, khỏe của cô.
- Nếu không phiền quá, tôi thích cà phê đã tách cafeine pha sữa, thêm vài giọt vani.
- Có gì phiền đâu, thưa ông. Có ngay đây ạ, - Erin nói và bàn tay phải của cô rót đầy cặn trong bình vào tách của tôi. - Ông gọi cà phê tách cafeine pha sữa, thêm vài giọt vani?
- Hẳn đây là ngày may mắn của tôi.
- Ngày nào cũng là ngày may mắn của ông, thưa ông!
Quán bánh kếp John sắp đóng cửa và đã treo biển, nên khi Erin xin lỗi để lau sirô trên quầy bằng gỗ phong phủ vải giả da màu đỏ, tôi và Lindgren ngượng ngùng quay lại với thứ gọi là cà phê của chúng tôi. Lúc Erin cúi xuống gầm bàn nhặt một tờ thực đơn rơi, tôi đẩy nhẹ tờ Newsday của tôi cho anh ta.
- Cột của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-va-bi-cao/2258877/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.