Chương trước
Chương sau
Editor: Tinh Di
Diệp Thanh Hòa nở nụ cười….
Mũ Lưu Tô khẽ lay động theo nụ cười của cô, ánh sáng toả ra xung quanh, và cô chính là trung tâm của quầng sáng đó…..
Tiêu Y Đình hạnh phúc vô cùng, không đợi được đến lúc ông Giang dẫn cô tới trước mặt mình, nóng lòng bước lại: “Bảo bối….”
“…” Cô khẽ trừng mắt với anh, cần thiết phải gọi thân mật như vậy trước mặt bao nhiêu người thế này sao?
Anh để ý thấy sau những sợi Lưu Tô lay động đang trước mặt cô là một khuôn mặt thẹn thùng, nhịn không được liền trêu: “Sao phải xấu hổ? Tiểu Lộ cũng được lão Tam gọi là ‘bảo bối’ đó!”
“…” Tả Thần An không biết nói sao, hôm nay là hôn lễ của lão Nhị, sao anh ngồi một chỗ cũng ‘dính đạn’? Đột nhiên từ cánh tay anh truyền đến cảm giác tê nhức…. Là tiểu Lộ! Cô nhìn anh vô cùng không hoà bình! Tả Thần An chỉ cảm thấy buồn cười, tên gọi kia của cô bị lộ ra như vậy, chuyện này không thể trách anh được….
Người đã đứng trước mặt, ông Giang đặt tay Diệp Thanh Hòa vào trong tay Tiêu Y Đình: “Y Đình, hôm nay ông được vinh dự đứng ở vị trí này, ngược lại có chút xấu hổ, Thanh Hòa là một cô gái ưu tú như vậy, nhưng ông lại không có lấy một điểm công lao nuôi nấng con bé, thế nhưng ông vẫn tin tưởng, vẫn hi vọng, con có thể chăm sóc tốt cho con bé, từ nay về sau, hãy chỉ mang đến hạnh phúc cho Thanh Hòa…..”
Tiêu Y Đình nghiêm túc đón lấy tay Diệp Thanh Hòa, trịnh trọng đáp lại lời ông: “Thưa ông, con đã ghi nhớ!”
Một khoảnh khắc ngắn ngủi Diệp Thanh Hòa thấy cả cơ thể nhẹ bâng…..
“Đi! Cô dâu của anh còn phải chào bạn bè anh em của anh!” Anh hưng phấn ôm cô đi ra cửa.
“Thanh Hòa!” Ngoài cửa có rất nhiều người đang đợi hai người…..
Diệp Thanh Hòa được gặp lại từng khuôn mặt quen thuộc, Tô Chỉ San, Kiều Tư, chú nhỏ, Tả Thần An, tiểu Lộ, Vương Triết, Phó Chân Ngôn, lão Đại….
Giống như đã trải qua cả một kiếp người……
Dù là những người đàn ông đã trải qua thăng trầm cuộc đời cũng không kiềm được nước mắt…..
“Được rồi! Mọi người không khóc nữa! Sẽ trễ mất, mau đi thôi! Chúng ta còn nhiều thời gian mà! Thanh Hòa, cậu tìm được chỗ này tốt thật đấy! Mình tính sẽ ở lại đây lâu dài! Cậu nhớ chào đón mình!” Tô Chỉ San nói.
Diệp Thanh Hòa mỉm cười với cô….
Mọi người tránh về hai phía tạo thành lối đi, Tiêu Y Đình vui vẻ ôm cô dâu của mình đi thẳng về phía bến thuyền, khi đi qua cửa nhà Ngô Triều còn đặc biệt ngẩng cao đầu hơn một chút…….
Thuyền rời bến….
Du khách hai bên đường người cảm thán không ngừng, người liên tục chụp lại khung cảnh tuyệt đẹp này….
Diệp Thanh Hòa không biết thuyền đi về đâu, cô cũng không định hỏi anh, giống như mỗi lần được anh cõng trên lưng, chuyện đi đến đâu không quan trọng, quan trọng là có anh bên cạnh đi cùng cô……
Thuyền dừng lại ở một bến khác.
Nhìn đường phố người qua lại nhộn nhịp, Tả Thần An đề nghị: “Chú rể hát mừng đi nào! Ở đây ai hát cũng không hay!”
Đề nghị này rất được hưởng ứng, Tả Thần An bắt đầu thổi nhạc nền ‘Mừng ngày tân hôn’, Tiêu Y Đình vui vẻ hát theo, anh còn hát ‘Tiểu Nhị Lang’, ‘Hôm nay anh muốn gả cho em’ theo mọi người yêu cầu, khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Tả Thần An vẫn biết mệt mỏi, vẫn vui vẻ trêu đùa Tiêu Y Đình: “Cuối cùng thì cậu muốn được gả cho ai?”
Tiêu Y Đình đặc biệt trịnh trọng trả lời: “Được gả cho em gái!”
Được rồi, kẻ không biết xấu hổ thì không cần kể thời điểm…….
Bài cuối cùng Tiêu Y Đình được tự chọn để hát tặng cho cô dâu của mình.
Anh nhìn Diệp Thanh Hòa, bắt đầu hát: “Điểm dừng tiếp theo của em là ở đâu? Có thể cho anh đi cùng em? Dìu đỡ em qua những chặng cuộc đời? Em mệt mỏi sẽ có lưng anh để dựa….”
Giọng hát của anh trầm ấm và uyển chuyển, hoà với tiếng sáo của Tả Thần An, khiến cả con đường đang nhộn nhịp đột nhiên trở nên yên ắng, cùng lắng nghe bài hát của anh và cô…….
Diệp Thanh Hòa dựa vào vai anh…..
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Diệp Thanh Hòa để ý thấy cảnh vật hai bên bờ có chút quen thuộc, thuyền quay lại cửa hàng sao? Nhưng cô nhanh chóng có câu trả lời…
Thuyền đi về phía một quán trà, bên ngoài được giăng đèn kết hoa, lụa đỏ ngập trời, ngoài cửa đều là thiếp hồng, mang đậm màu sắc cổ truyền.
Tiêu Y Đình đưa cô vào trong quán.
Nơi này là của hai người?
Quán trà này mới xây dựng, còn chưa chính thức đi vào hoạt động, sảnh ngoài được sắp xếp thành lễ đường thành hôn, chính giữa lễ đường đặt một chiếc ghế lớn, người ngồi trên đó là Tiêu Thành Hưng, những người khác có mặt ở đây đều là người nhà họ Tiêu…..
Ông bà nội, anh cả và chị dâu, tất cả chú dì, anh em họ của anh, mọi người đều từ Bắc Kinh đến đây…….
Chỉ có Khương Vãn Ngư…..
Tiêu Y Đình đưa cô đến trước mặt Tiêu Thành Hưng, bắt đầu hành lễ.
Trình tự giống như hôn lễ truyền thống: Bái thiên địa, Bái đường, Động phòng.
Tiêu Thành Trác bưng một chậu nước lên, Tiêu Y Đình định tự mình rửa tay nhưng cô lại khẽ nói, “Chờ một chút.”
Cô từng xem video kia nên cũng biết chút ít. Cô cẩn thận từng chút một để không bị ngã, cẩn thận rửa tay cho anh…
Hôn lễ của cô và anh không thể thiếu sót bất cứ phần nào….
Tiếp đến là lễ hợp cẩn.
Theo nghi thức của người Hán thì bên trong ly rượu hợp cẩn sẽ có một ít thịt. Tiêu Y Đình uống hết phần rượu, để lại phần thịt cho Diệp Thanh Hòa. Cô từ tốn ăn hết chỗ thịt đó.
“Thịt trong chén chỉ chờ cô ấy tới ăn. Rượu hợp cẩn chỉ chờ cô ấy tới uống….”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Tất cả mọi người đều hiểu cho tình hình sức khoẻ của Diệp Thanh Hòa, đặc biệt là bà nội Tiêu, vừa kết thúc các nghi thức đã vội giục Tiêu Y Đình đỡ cô vào trong.
Thực lòng mà nói, từ trước đến nay Diệp Thanh Hòa không hề thu hút bất kì sự chú ý nào khi ở nhà họ Tiêu. Nếu không phải mấy năm trước Y Đình nói sẽ kết hôn, bà sẽ không bao giờ chú ý đến cô gái bình thường này. Nhưng khi biết cô là người cháu trai bà yêu thương, bà chú ý đến Thanh Hòa nhiều hơn, mới biết được cô là đứa nhỏ tài giỏi, hiểu lễ nghĩa, là một người khó tìm, chỉ có điều, mệnh của con bé……….
Khi Thanh Hòa xảy ra chuyện, Y Đình đã đau lòng biết bao nhiêu, bây giờ tìm lại được rồi, hai đứa nhỏ phải được hạnh phúc! 
Khi chưa biết tin Thanh Hòa còn sống, bà cũng có ý nghĩ mong cháu trai tìm được một người vợ khác, không để lỡ tuổi trẻ. Nhưng không ai lay động được ý chí của thằng bé…..
Tiêu Y Đình đỡ cô ngồi xuống, bà nội Tiêu đi đến, vén những sợi Lưu Tô trước mặt cô lên, kìm lòng không được bật khóc: “Đứa nhỏ đáng thương, con chịu khổ rồi….”
Bản thân Diệp Thanh Hòa lại cảm thấy cô không phải chịu nhiều đau khổ như mọi người nói…
Nhưng nhìn thấy người lớn còn vì mình mà thương tâm như vậy cô không đành lòng, đưa tay lau nước mắt cho bà, mỉm cười, “Bà nội, con không hề khổ, là sự thật, có ông bà nội yêu thương, mọi người chúc phúc cho chúng con như vậy, con là người hạnh phúc nhất!”
Bà nội nghe những lời này của cô càng tin cô là một đứa nhỏ hiểu chuyện, càng thêm yêu quý cô, bà lấy ra một hộp trang sức, đặt vào tay Diệp Thanh Hòa: “Vật này là đồ sính lễ của ông nội con tặng bà khi còn trẻ, cũng không phải đồ quý giá, con đừng ghét bỏ nó là đồ cũ!” Bà nội Tiêu nói thêm, “Những đứa nhỏ khác bà tặng chúng cái khác, không phải vì thiên vị hay  bất công, chỉ là vật này có ý nghĩa đặc biệt. Con và Y Đình đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể đi đến ngày hôm nay, nên bà mong muốn gửi lại hai đứa lời chúc phúc. Mong hai đứa sau này chỉ có hạnh phúc, mãi mãi hoà thuận bên nhau…”
Bà nội Tiêu mở hộp ra, là một bộ trang sức viền nạm Phỉ Thuý, có vòng tay, vòng cổ, hoa tai và nhẫn.
“Chúng con cảm ơn ông bà..” Tiêu Y Đình giúp cô cầm.
“Chúng con cảm ơn…” Diệp Thanh Hòa tiếp lời anh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Một vài người nhà họ Tiêu còn có việc ở Bắc Kinh, không thể ở lại lâu, tiệc mừng vừa kết thúc liền chào ra về.
Bà nội Tiêu ngồi xuống cạnh Tiêu Thành Hưng, “Sao không thấy Vãn Ngư?”
Tiêu Thành Hưng trả lời, “Cô ấy thấy không khoẻ..”
“Không khoẻ? Tôi cũng thấy không khoẻ đây! Nhưng đã ở đây rồi! Chị ấy còn không bằng người già như tôi sao?” Bà nội Tiêu có chút không vui, “Chuyện hôn lễ là chuyện vui lớn, mấy đứa nhỏ khác cũng là tranh thủ chút thời gian rảnh việc để tới dự đấy thôi? Chính là nể mặt con! Còn mẹ của thằng bé thì sao? Hôn lễ của con trai lại không tới dự?”
“Mẹ! Cô ấy thực sự không khoẻ, phải nằm viện nên không tới, sợ mang xui xẻo đến cho hai đứa nhỏ!” Tiêu Thành Hưng cố xoa dịu bà.
“Bà ăn chút gì đi, không nói nữa.” Ông nội Tiêu đẩy thức ăn đến trước mặt bà.
Bà nội Tiêu không nói thêm nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Tại bàn của những người trẻ thì có rất nhiều chuyện để nói, náo nhiệt vô cùng.
Diệp Thanh Hòa không nói nhiều nhưng lại trở thành trung tâm của mọi câu chuyện, cô lắng nghe nhiều hơn. Tô Chỉ San hay Kiều Tư đều nói rất nhiều, chú nhỏ nhiều lần cố chen vào nhưng đều bị Kiểu Tư chặn họng, sau đó hai người lại quay sang nạt nhau…..
Cô nhìn hai người gây nhau nhịn không được bật cười….
Bình thường Tiêu Y Đình nói rất nhiều nhưng hôm nay lại đặc biệt yên lặng, chỉ ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt thoả mãn, thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn cho cô, lúc còn khoa trương đòi cô đút cho, khiến cô bị mọi người trêu ghẹo không thôi…
Anh vốn không biết xấu hổ, chỉ có cô mặt đỏ bừng bừng…..
Tô Chỉ San trong lúc ăn bánh ngọt vô tình bị kem dính trên môi, Vương Triết ngồi cạnh cô mỉm cười đưa tay ra, nhẹ nhàng lau cho cô…
Đến buổi chiều người còn lại cũng không nhiều, chỉ còn lại nhóm bạn bè, ông bà nội và Tiêu Thành Hưng.
Lúc này Diệp Thanh Hòa mới nhớ tới, cô còn chưa dâng trà…..
Cô nhanh chóng mời ba vị trưởng bối ngồi lên ghế trên, cô và anh quỳ xuống, hai người cùng nâng trà lên, dâng từng người: “Ông bà nội, cha, mời dùng trà..”
“Được rồi….” Bà nội Tiêu đỡ cô dậy, “Y Đình mau đỡ con bé dậy!”
Tiêu Y Đình ôm cô dậy.
“Thanh Hòa, là cha dẫn con về nhưng lại không thể chăm sóc tốt cho con, con ở lại đây…. Cha không khỏi áy náy…” Tiêu Thành Hưng nói, “Cũng thực may Y Đình đã giúp cha chuyện này, nếu không sau này cha không còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ con…. Thanh Hòa, thấy con sống vui vẻ như bây giờ trong lòng cha cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Con thích nơi này thì cứ ở lại đây. Còn tiểu tử này, từ năm mười tám tuổi cha đã giao cho con toàn quyền quyết định! Về sau nếu có nhớ Bắc Kinh thì cứ quay lại, ở đó còn có gia đình, nhà và cha mẹ của hai đứa…”
“Quán trà này là quà cưới của cha.” Tiêu Y Đình nói với cô.
Tiêu Thành Hưng vui vẻ cười đùa: “Tên tiểu từ này! Cha từng nói rồi! Nếu người nó cưới là Thanh Hòa, thì hai đứa muốn gì cha cũng cho! Còn là người khác thì tự mà phấn đấu lấy! Phấn đấu không được thì ra đường ở!”
“Cho nên, anh cả, anh đã sớm tính toán mọi chuyện?” Tiêu Thành Trác như tỉnh ngộ ra mọi chuyện.
Tả Thần An cũng cười lớn, nhớ tới lời tiên đoán ngày đó ‘Bác Tiêu nuôi con dâu từ bé’……….
Chỉ có Tiêu Y Đình bày ra vẻ mặt uỷ khuất, “Cha, con cảm thấy em gái mới thực sự là con đẻ của nhà mình, còn con là được nhặt về….”
Tiếng cười vui vẻ vang khắp sảnh lớn, mọi người đều cố quên đi những chuyện không vui….
Đột nhiên trong lòng Diệp Thanh Hòa loé lên một tia buồn phiền, chỉ là loé lên nhưng đã đi đến bước này, cô chỉ có thể tiếp tục cầm tay anh và bước đi về phía trước, anh nói cô chỉ cần tin anh, cô sẽ tin tưởng tuyệt đối….
Ông bà nội và Tiêu Thành Hưng rời đi sân bay ngay sau đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.