Editor: Tinh Di
Lúc đầu Diệp Thanh Hòa ngồi lại bàn ăn ngẩn người, sau đó đi về phòng. Cô ngồi trước cửa sổ suy nghĩ nhiều chuyện. Chiếc nhẫn đính hôn giống như rất nặng nề, đè lên khiến cô không thể nhấc tay, cũng đè lên lòng cô khiến nó nặng trịch….
Diệp Thanh Hòa nhớ lại thời gian ở bệnh viện, những lời Khương Vãn Ngư nói với cô, âm thanh không ngừng vang lên va chạm vào nhau khiến cô có chút hoảng loạn….
Diệp Thanh Hòa mở mắt, đẩy xe đến bên bàn để lấy giấy bút, bắt đầu luyện chữ.
Cô chép lại ‘Kinh Kim Cương’, hi vọng có thể tìm được sự tĩnh lặng cho bản thân.
Đây là một thói quen lúc nhỏ của cô…
Mẹ cô thường xuyên đọc Kinh Phật, cô ở cạnh nghe thuộc được không ít, đôi khi là chép lại lời bà đọc.
Về sau mẹ phát bệnh, mỗi ngày cô đều chép kinh, cho tới tận khi không còn ai đọc cho cô chép nữa……..
Không phải Kinh Phật cầu xin sức khoẻ an bình sao?
Về sau cô mới hiểu ra, mẹ hàng ngày đọc Kinh Phật là cầu cho cha con cô….
Nhưng dù cô thành tâm ghi chép bao nhiêu mẹ cũng không khoẻ lại được….
Nhưng trong khi chép Kinh, cô nhận ra tâm hồn mình thanh bình đến kì lạ, chỉ có sự thành tâm….
Có lẽ tính cách về sau của cô cũng ảnh hưởng từ thói quen này không hề ít.
Diệp Thanh Hòa tẩn mẩn viết, mỗi chữ như điêu khắc.
Mẹ Tưởng lâu không thấy cô gọi liền vào phòng xem xét, mới biết cô đang chăm chú chép Kinh.
“Kinh Kim Cương….” Mẹ Tưởng hỏi.
“Vâng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646998/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.