Editor: Tinh Di
Qua biết bao nhiều biến cố, hai người họ đều mất đi rất nhiều…..
Ông bà ngoại, người anh yêu, anh em của anh; cha của Tống Tử Hành, người cậu ấy yêu…….
Mọi chuyện ân oán rắc rối phức tạp thắt rồi lại mở nút, khiến con người ta thấy mông lung…..
Hai người ngồi lại bar, vừa uống vừa kể chuyện của mình, giống như mạnh mẽ kéo miệng vết thương chưa lành của mình, máu me nhầy nhụa chảy ra đau đớn, họ như đang tự thử thách khả năng chịu đựng nỗi đau đớn của bản thân…………
Dường như đã ‘nghiện’ nỗi đau.
Biết rõ ràng là đau, là cay nhưng vẫn cố nuốt xuống, cố làm bản thân đau đớn, hối hận……
Đến khi trở nên chai sạn, không còn cảm giác……..
Rượu càng uống càng không còn vị, giống như nước lã, một ly lại một ly…….
Tống Tử Hành kể cho Tiêu Y Đình nghe về khoảng thời gian sống chung chưa bao lâu của cậu và Phạm Trọng, cậu kể không đầu không cuối, từ những câu chuyện nhỏ nhặt, giống như cậu và anh đã đi qua biết bao nhiêu kiếp người…… Rượu không làm cậu mê sảng, ngược lại càng say lại càng nhớ rõ hơn……
Tiêu Y Đình cũng kể……
“Hôm ấy trời mưa to, cậu ấy ngốc đến nỗi không biết nghĩ gì lại lôi tôi ra một gốc cây để kết bái, cậu ấy nói, không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm….” Nói đến đây Tiêu Y Đình lại nhớ đến Phạm Trọng từng nói lại câu ấy trước khi rời đi mãi mãi……..
Cuối cùng vẫn chỉ có cậu ấy giữ lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646965/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.