Editor: Hạ Y Lan
Anh nói xong, dùng sức cúp điện thoại, lúc ngón tay lướt qua điện thoại lại hận không thể bóp nát nó......
Một chỗ khác, Phạm Trọng vẫn mỉm cười, quay đầu về khoảng không mênh mông, nhẹ nhàng nói tiếng, “Gặp lại, tiểu nhị.”
Gặp lại, tiểu nhị, lần này, thật sự không gặp lại nữa...
Tiêu Y Đình đang chờ đợi kết quả sau khi giao chứng cứ, quá trình này đối với anh mà nói dài đằng đẵng, một ngày bằng một năm, mấy chữ này áp dụng lên người anh vào lúc này là chính xác nhất.
Nhưng mà, trong lòng vẫn còn một chuyện rất quan trọng, bây giờ như lửa xém lông mày rồi...
Buổi tối, anh hẹn gặp ba và anh cả.
Ở nhà, chỉ có ba người đàn ông ngồi trên bàn cơm, anh kể lại tất cả mọi chuyện hết một lần, sau đó liền nhìn anh cả.
Ánh đèn ấm áp trong phòng ăn chiếu thẳng vào mặt Tiêu Y Bằng, hai tay Tiêu Y Bằng nắm chặt, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt, trong con ngươi cười ôn hòa như có như không.
“Còn nhớ không?” Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên, “Hơn hai mươi năm trước, nhà chúng ta cũng có mở một lần hội nghị như vậy, Y Đình, lần đó, cũng là em khởi xướng, lúc em vẫn còn học tiểu học, mẹ ngã bệnh nằm viện, phải phẫu thuật, hai chúng ta phải đến trường, ban ngày ba bận việc ở công ty, cho nên bà ngoại phải ở bệnh viện chăm sóc, buổi tối, thì ba suốt đêm làm bạn bên mẹ. Dù sao bà ngoại cũng lớn tuổi, không đến vài ngày đã bắt đầu mỏi mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646949/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.