Editor: Tinh Di Tuy miệng anh nói là dễ nhưng cô biết rõ, chuyện gì anh nói dễ sẽ là khó, càng nói dễ lại càng khó….. “Vậy nếu….. nếu em không quay lại?” Cô dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng hỏi, thực sự lúc ra đi cô không hề nghĩ đến ngày quay về……… “Em đã quên rồi sao?” Anh ôm chặt cô hơn, dịu dàng hỏi, “Anh đã từng nói, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ chờ được. Anh thừa nhận, anh đã từng rất đau lòng, rất tuyệt vọng, nhưng không hiểu sao mỗi sáng thức dậy từ đáy lòng như có thứ gì đó hồi sinh, là hi vọng. Một ngày qua đi tức là càng đến gần ngày em quay về hơn……. Anh không biết niềm hi vọng ấy từ đâu mà có, nhưng không phải sự thực đã chứng minh cảm giác của anh là đúng, phải không?” Cô gật gật đầu, ôm chặt eo anh. Không sai, cảm giác của anh là đúng, cuối cùng cũng đến ngày cô trở lại, cho nên, mọi chuyện đều đã được an bài, giống như ngày hè chói chang năm đó, cô và anh gặp nhau lần đầu, từ đó là biết bao chuyện. Có mở đẩu, nhất định có kết thúc. Riêng cô, cô không dám nghĩ đến mình và anh lại có kết thúc như thế…….. “Cố hương xa, ngày nào về.” Anh thấp giọng thì thầm, “Em gái, coi như lần này em đã thực sự trở về cố hương rồi….” Cô nghẹn ngào, vùi sâu vào trong ngực anh nức nở, “Anh hai…. Anh hai….. Anh không cần đối tốt với em như vậy…. Em sợ…. sợ …….” Anh chỉ nghĩ cô vì quá xúc động nên nói bừa, cười cô: “Đồ ngốc! Em sợ cái gì? Anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai nữa? Em là vợ của anh…..” “Em…..” Cô ôm anh chặt hơn, tiếng khóc càng nức nở. Thật hiếm khi nhìn thấy cô như vậy, anh để mặc cô khóc, vừa ôm cô vừa nhẹ nhàng vỗ về, “Được được, muốn khóc thì cứ khóc cho thoải mái một lần, khóc xong lần này không được khóc nữa, đồng ý với anh chứ?” “Ừm…..” Cô cố gắng ngừng khóc, “Em chỉ là …. Chỉ là…… Anh hai, anh đã nghe qua ‘Phúc mãn tắc dật ma*’ chưa?” *hạnh phúc quá đến mức sẽ gặp bất hạnh “Đừng có nói bậy!” Anh không muốn nghe cô nói những lời không tốt. “Quá hạnh phúc, khi đó chỉ sợ con người ta không chịu đựng được, anh hai…..” Cô muốn nói lại thôi, hai tay ôm chặt thắt lưng anh hơn. “Ừm…” Anh gật đầu, “Cũng không sai….! Em muốn như thế nào nữa đây? Em đó, phải gả cho một lão chồng ngày ngày đánh đập em, ba ngày lại hai trận đánh, em phải làm trâu làm ngựa hậu hạ anh ta, anh ta thì suốt ngày ra ngoài lêu lổng, không có chhh gì làm lại dẫn Tiểu Tam về nhà cho em xem, tất cả lũ con rơi đến đòi em phải li hôn…. Như thế đã đủ chưa? Liệu em có chịu đựng được không?” “Anh…..” Trong lòng cô đang rất rối bị những lời này của anh làm cho dở khóc dở cười, sau cùng không biết nói gì nữa. Anh thả cô ra, nhìn cô cười: “Anh tính phát triển theo chiều hướng kia, em thấy sao? Trước tiên phải ‘đánh’ em một trận nên thân mới được!” Nói xong bế cô lên. Vừa về đến cổng, hai người gặp một bà lão đã quá lục tuần, đang cười híp mắt với họ. “Mẹ Tưởng.” Tiêu Y Đình để Diệp Thanh Hòa đứng thẳng. Diệp Thanh Hòa cũng rất ngạc nhiên, nước mắt chưa kịp khô trên mặt lại rơi xuống, trông cô như một đứa trẻ, oà khóc: “Mẹ Tưởng, mấy năm nay bác đã đi đâu vậy?” Mẹ Tưởng là người làm cũ của nhà cô. Ngày ấy sức khoẻ của mẹ cô không được tốt, cha cô liền đưa bác ấy về phụ ông chăm sóc hay mẹ con cô. Đối với Diệp Thanh Hòa, bác ấy giống như người thân trong nhà. Về sau, nhà cô xảy ra chuyện, cũng mất liên lạc với bác ấy, cô cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa…….. Mẹ Tưởng gặp lại cô cũng rất vui mừng, ôm cô khóc nấc lên: “Đứa nhỏ này, con chịu khổ rồi….. Mấy năm nay chịu khổ rồi……” “Mẹ Tưởng……” Sao cô quên được, mỗi lần cô đi học về bác ấy đều ôm cô một cái, còn nấu đồ ăn rất ngon cho cô, những cái đó đều là những hồi ức đẹp đẽ………. Cô hít hít mũi, trong bếp không phải có món gà hầm sen cô thích nhất đó chứ? Hương gà hoà quyện với mùi lá sen thơm ngát, không hề ngấy, lần nào cũng khiến cô thèm ăn mãi không thôi…… “Mẹ Tưởng! Gà hầm sen!” Cô vui vẻ reo lên. “Đúng rồi! Hôm này cậu Tiêu gọi điện cho bác, nói hôm nay đưa cháu về nhà, bác phải nấu ăn thật ngon! Không chỉ món gà hầm sen, còn nhiều món cháu thích nữa! Cháu đói bụng chưa? Nhanh vào ăn thôi!” Mẹ Tưởng nhanh tay lau đi giọt nước mắt hạnh phúc, vừa kéo tay Diệp Thanh Hòa vừa vui vẻ nói, “Tiểu Hà, thật không dám tin, lại có ngày bác được gặp lại cháu……” “Cháu cũng vậy, mẹ Tưởng……” Hai người dắt nhau đến bàn ăn. Diệp Thanh Hòa nhìn xung quanh, nhìn chung mọi thứ được bày trí không khác với trong kí ức của cô là mấy. Cha và mẹ đều là những người yêu thích đồ nghệ thuật cổ, thật sự đã làm khó anh, anh phải đi rất nhiều nơi mới có thể tìm được những vật tương tự ấy. Mẹ Tưởng thấy cô ngắm ngía liền tốt bụng giải thích, “Cậu Tiêu đúng là người có tâm huyết, cậu ấy đến tìm bác, từng cái bình hoa, chén nước trong nhà đều hỏi rất kĩ càng, nhất định phải giống như trước kia. Những thứ đồ này cũng là dựa theo trí nhớ của bác mà làm, cháu nhìn bộ bát đĩa này đi, là gốm trắng sen xanh, cháu còn nhớ chứ? Trước kia bác từng nghe phu nhân nói, bộ đó là quà sinh nhật của cha tặng cháu, hoa văn trên mỗi cái chén, cái đĩa, cái thìa đều do chính tay cha cháu vẽ, đều là hoa sen, không bông nào là giống nhau. Thật tiếc là không thể giữ được chúng….. Còn bộ này, không biết cậu Tiêu đã tìm được ở đâu, thực sự rất giống, cháu thấy đúng không? Mặc dù bác không hiểu biết nhiều nhưng cũng có thể nhìn ra đây là đồ gốm tốt nhất Trấn Cảnh Đức, không phải còn có câu chuyện xưa nữa sao? Nói đồ ở đó trắng như ngọc, sáng như gương, mỏng như giấy, cứng như đá. Thật tốt mà! Cháu gõ thử đi!” Nói tới đây, Tiêu Y Đình chen vào: “Mẹ Tưởng, cô ấy có thể không biết sao? Cùng là người trong nghề đó!” Mẹ Tưởng cười, “Chỉ là bác nghe được từ phu nhân nên nhớ được, đúng là bác lo lắng thừa rồi!” “Được rồi, không thể đến mà về không! Em gái, mẹ Tưởng, cháu đói rồi, ăn thôi!” Anh nhanh chóng chuyển chủ đề. Diệp Thanh Hòa cẩn thẩn từng chút một ngồi xuống ghế, bộ bàn ghế này cũng giống như in với trước đó, ngay cả hoạ tiết điêu khắc, cô chỉ sợ mình đang nằm mơ, bất cẩn một chút giấc mơ đó liền vỡ vụn……… Cô lại ngắm nhìn bộ bát sứ, quả không hổ danh, tinh tế và hoàn mỹ. Cô khẽ cười, một bàn đầy đồ ăn cô lại không nỡ ăn……. Đồ ăn vùng Giang Chiết được bày tinh tế trên chiếc bàn hoa văn tinh xảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật. Cô thấy có chút buồn cười: “Em thực sự….. không nỡ ăn……” “Em ngốc thật đấy! Anh thấy hôm nay chỉ số thông minh của em giảm chỉ còn 35 thôi!” Anh cười cô, “Em không ăn thì anh ăn hết! Anh đói quá!” Anh lột lá sen, mùi thịt gà thơm ngào ngạt hơn, anh hít hít mũi vui vẻ, “Thơm thật đó! Cảm ơn em gái nha!” Nói xong, anh bắt đầu cắt gà, lấy một miếng lớn đặt vào bát mẹ Tưởng, “Mẹ Tưởng, mấy ngày nay bác vất vả rồi!” Mẹ Tưởng ‘thụ sủng nhược kinh’, “Đâu có đâu có, Tiểu Hà cảm thể về đây là tôi vui lắm rồi! Tôi không vất vả, cậu Tiêu, người vất vả là cậu mới đúng!” Anh thực sự vất vả rồi….. Diệp Thanh Hòa nhìn anh. Trên tường có tranh, chắc là anh đã nhờ hoạ sĩ nào đó vẽ, tuy không được như của mẹ cô nhưng cũng rất có thần thái. Còn bức trướng, tuy là bắt chước lại chữ cha cô nhưng không khó để nhận ra chữ của anh. Anh thực sự vất vả rồi…….. “Không ăn thật sao?” Anh cầm một cái đùi gà, hướng về phía cô. Cô vừa hà miệng định nói gì đó chiếc đùi gà kia đã chặn cô lại, cô liền cắn xuống, anh ở bên cười hắc hắc: “Thì ra là làm nũng muốn anh đút…..” “…..” Cô đâu có? Cô quay lại nhìn mẹ Tưởng, thấy bà cười đến tít mắt. Cô lại đỏ mặt……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]