Editor: Hạ Y Lan
Trên đường, cô gọi cho Tiêu Y Đình, nhưng gọi mấy lần, điện thoại của anhđều bận, lại không dám trì hoãn, đón taxi chạy đến bệnh viện, đồng thờicũng gọi cho Phạm Trọng, xem anh có bình an vô sự không.
“Alô, Phạm Trọng!” Cô thở có chút gấp.
Anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô không nhỏ, cười, “Thật sự chạy đến đây à?”
“Anh...... Trêu tôi?” Cô ngồi ở trên xe taxi, có chút nổi cáu.
Hơi thở của anh ở bên tai cô hết sức rõ ràng, “Không có, thật sự tôi đang ở sân thượng...... Diệp Thanh Hòa, cô rất ngốc......Nếu tôi làcô, tôi sẽ không đến”
“......” Cô cũng không biết nên nóigì, dừng một chút, “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không làm việc ngốcnghếch như ngồi ở sân thượng......”
“Việc ngốc?” Anh lặp lại, cười nhẹ một tiếng.
Đột nhiên cô cảm thấy, hình như anh nói “Việc ngốc”, ý nghĩa đó khác vớilúc cô nói? “Phạm Trọng, anh đợi ở đó, tôi sẽ đến liền.” Dù sao đã xảyra rồi, hay là đi xem rõ ngọn ngành nếu không trong lòng cứ thấp thỏm......
Sợ anh có gì ngoài ý muốn, vẫn nói chuyện với anh câu được câu không, rất nhanh, xe đã đến bệnh viện.
Cô xuống xe liền chạy đến chỗ anh nói, nhưng dưới lầu cũng không thấy mọingười vây xem nhảy lầu như trên ti vi, cũng không thấy cảnh sát và bảoan, hay là không có ai biết Phạm Trọng ở trên sân thượng? Không lẽ PhạmTrọng lừa cô?
Mặc kệ như thế nào, đã đến rồi thì đi lên vậy......
Một đường lên đến trên, cô tức giận thở hổn hển, quả nhiên nhìn thấy Phạm Trọng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646899/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.