Editor: Hạ Y Lan
Sắc mặt Quách Cẩm Nhi trắng bệch, lấy vali thu dọn đồ đạc.
Mẹ Phạm nóng nảy, đỏ mắt nắm chặt vali của Quách Cẩm Nhi không cho nhúc nhích, “Không thể đi! Không được đi!”
Quách Cẩm Nhi giễu cợt nhìn hai mẹ con, cười, “Tôi nói này, mẹ, thừa dịp bâygiờ còn có thể gọi bà một tiếng mẹ, tôi liền gọi nhiều hơn một chút! Bàgiữ tôi lại làm gì? Đối với người vô dụng này, tôi nhìn nhiều cũng thấy ghê tởm bà biết không? Bà nhìn mặt anh ta đi, bà nhìn đi, lúc ở trên xe vậy mà tôi đã từng muốn giúp anh ta lau mặt, tôi rất muốn, mà bây giờtôi chỉ cần thấy miếng khăn giấy thôi đã thấy ghê tởm, mẹ, bà hiểu ýtôi không? Cứ tiếp tục như vậy, tôi sắp biến thành bệnh nhân tâm thầnrồi!”
Cô ném vali, tay không chạy ra ngoài, có lời cô không nóira miệng, xác thực, đối với cô mà nói, không chỉ có nhà họ Phạm bị sỉnhục, mà còn là sỉ nhục đối với cô! Đêm tân hôn, hắn để cô một mìnhtrong phòng, hàng đêm phòng trống, về sau cô lại phát hiện, hắn ở trongtoilet……...
Nghĩ tới đây, đáy lòng thấy lạnh lẽo và đau đớn, đi tới cửa, cô còn quay đầu cười lạnh, “Mẹ, tôi tự nhận mình không có bảnlãnh! Nhưng có một người bà có thể mượn tới dùng một chút, không chừngcòn có thể cứu đứa con trai biến thái này của bà! Phạm Trọng, không phải anh không thể thân mật với phụ nữ sao? Nhưng anh lại có thể hôn DiệpThanh Hòa? Mẹ, bà đi tìm cô ta đi! Con gái nuôi nhà họ Tiêu! Đây làchuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646896/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.