Anh kéo cô đến trước mặt Mục Xuyên, cúi đầu, khàn giọng, “Cám ơn.”
Mục Xuyên gật đầu một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
“Tôi hiểu rồi.” Anh cam kết.
Mục Xuyên liền vẫy tay với cô, “Tiểu Hà, hẹn gặp lại.”
Cô không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn chăm chú vào anh, nhìn anh lên xe, nhìn anh đi xa...
“Đi thôi, vào nhà.” Anh lôi kéo cô, đi lên bậc thang.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Quách Cẩm Nhi đi tới đi lui ở trong phòng khách, dáng vẻ hết sức lo lắng, thấy hai người bọn họ trở lại, rốt cuộc mừng rỡ, “Hai người cuối cùng cũng trở về! Em sốt ruột muốn chết!”
Hai người không ai nói gì.
Ánh mắt Quách Cẩm Nhi dừng trên tay của Tiêu Y Đình đang xiết chặt cánh tay Diệp Thanh Hòa, nụ cười hơi khựng lại, tiến lên khoác cánh tay kia của Diệp Thanh Hòa, nói nhỏ, “Em gái Thanh Hòa, có đói bụng chưa? Chị mới bày thức ăn, cũng chưa ăn qua, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Quách Cẩm Nhi kéo cô đi tới cạnh bàn ăn, không ngờ đã xới cơm cho cô và Tiêu Y Đình.
Diệp Thanh Hòa ngồi ngay ngắn, đối với Quách Cẩm Nhi cười, “Cám ơn.”
“Thanh Hòa, em không cần khách khí với chị!” Cô bưng cơm đến trước mặt Tiêu Y Đình, “Anh hai, anh cũng ăn đi.”
Vẻ mặt Tiêu Y Đình không biểu cảm, không lên tiếng, cũng không động đũa, chỉ nhìn một bàn thức ăn ngẩn người, bộ dạng cứ như thế từ lúc vào phòng ăn.
Ngược lại, Diệp Thanh Hòa lặng lẽ ăn một chút, ăn xong còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646827/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.