Editor: HạYLan
Beta: Tinh Di
Không biết do bơi lội làm cô tiêu hao thể lực, hay là do thức ăn mẹ Mục làm hợp với khẩu vị của cô, bữa cơm hôm đó cô ăn hai chén cơm, hơn nữa, mẹ Mục bày ra rất nhiều món ăn, cô đều ăn hết sạch.
“Không tệ, vận động vẫn có ích, ít nhất tiêu hao thể lực, cơm cũng ăn được nhiều hơn.” Lần đầu tiên Mục Xuyên bày tỏ sự tán thưởng đối với sức ăn của cô, phải biết, mỗi lần cô ăn cơm giống như mèo ăn vậy.
Tiểu Trái Cây ở một bên tỏ vẻ hoài nghi: “Cha, cô như vậy cũng gọi là vận động sao? Chỉ ở trong nước đạp mấy cái......”
“Tính! Dĩ nhiên là tính!” Mục Xuyên nhìn Diệp Thanh Hòa cười, “Cô con đạp nước phải nói là rất vất vả! Còn mạo hiểm sinh mạng mình nữa!”
Cha con hai người này, đây là lấy việc giễu cợt cô làm niềm vui sao?
“Cười em nữa! Cười em nữa! Em sẽ không học nữa!”Cô giận dỗi nói.
“Hừm, cô con giận rồi!” Mục Xuyên cười nói, “Được rồi, không nói cô nữa, nếu không ngày mai cô sẽ không cùng con đi bơi nữa đâu!”
Diệp Thanh Hòa làm sao có thể giận thật, chỉ là, thời gi¬an không còn sớm, cũng đến lúc phải đi về rồi.
Mẹ Mục rất không nỡ để cô về, nhưng lại không có cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài việc đóng một hộp điểm tâm nhỏ đưa cho cô, “Bác biết nhà con cái gì cũng có, nhưng mà đây là tâm ý của bác, mang về buổi tối đọc sách có đói bụng thì ăn.”
“Cảm ơn bác.” Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646825/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.