Editor: Tinh Di
Thế nhưng, cô lấy hết dũng khí để nói ra câu đó đổi lại chỉ một câu nói chắc như đinh đóng cột của anh: “Không được!”
Hơn nữa khi miệng cô hé ra, một miếng táo liền chui vào miệng cô.
Cô không muốn tranh cãi không đầu không đuôi với anh, ăn một chút hoa quả, dần dần buồn ngủ, không biết từ lúc nào ngủ thiếp đi.
Cô nằm mơ, mơ thấy cha mẹ cô, cha cô toàn thân đều mặc đồ màu trắng, hình ảnh mơ mơ hồ hồ, phòng bệnh trống rỗng chỉ có tiếng gió lớn kinh khủng, mơ thấy bác Tiêu cầm tay cô dẫn đi.............
Cô không khóc, sẽ không khóc, không thể khóc, chỉ còn biết xiết chặt tay, giống như muốn giữ lại tất cả những thứ cô có trong tay.
Cuối cùng, tỉnh dậy người đầy mồ hôi, hai tay vẫn nắm chặt, nắm rất chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi...........
Trên trán thấy lành lạnh, là do Phó Chân Ngôn đang dùng khăn tay lau cho cô, thấy cô tỉnh lại mỉm cười: “Tỉnh rồi sao? Ra nhiều mồ hôi thật đó, dù sao cũng hạ sốt rồi.”
Cô thả lỏng tay, ngẩng đầu nhìn chai dịch truyền, nhanh chóng chỉ còn một nấc nữa.
“Truyền sắp xong rồi sao?” Cô hỏi.
“Phải, chỉ còn một lọ cuối cùng.” Anh đặt khăn xuống, hỏi cô: “Có đói bụng không?”
Cô lắc lắc đầu, nhìn xung quanh, đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, cô về trường kiểu gì đây?
“Còn mệt hay choáng váng không?” Anh hỏi.
Bệnh vẫn đang chuyển biến tốt đẹp, cô gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh nhìn cô, rất thỏa mãn. Vẫn như thế, cô vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646790/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.