Cô không thích chơi những trò chơi kia, cũng không phải vì quá thanh cao kiêu ngạo mà có lẽ là bản tính từ trước tới nay đã vậy.
Trời sinh cô đã thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, huống chi, những chuyện mà cô đã từng trải qua để cho cô càng trở nên thành thực hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi của mình. Vì vậy, khi nhìn những người bạn học kia chơi đùa cười nói, cô chỉ cảm thấy những trò đó quá trẻ con, có cố gắng thế nào cũng không hòa vào được.
Miễn cưỡng ở chỗ một lát, cuối cùng vẫn không thấy tự nhiên, vừa lúc đó Giang Chi Vĩnh lại nói muốn đi mua cho mọi người chút đồ ăn nhờ Diệp Thanh Hòa cùng đi với mình.
Diệp Thanh Hòa liền nhìn về phía Tiêu Y Đình, thấy mặt anh rạng rỡ như ánh mặt trời, chẳng khác gì như cá gặp nước, chơi hết mình, những trường hợp như thế này thật vô cùng thích hợp với anh. Cho nên cô gật đầu một cái, lập tức thối lui ra khỏi những trò huyên náo không thuộc về mình.
Giang Chi Vĩnh cũng không đi đến siêu thị, mà tìm mọt nơi yên tĩnh ở trong tiểu khu, rồi để cho cô ngồi ở đó, rồi tựa như đang làm ảo thuật đem quyển sách giám định ngọc kia đến trước mặt của cô nói: "Cậu ngồi ở đây đọc sách đợi tôi một lát...tôi đi mua đồ về sẽ gọi cậu."
Sự an bài này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, hơn nữa quyển sách mà cậu ấy vừa lấy ra, làm cho cô cảm thấy đặc biệt bất ngờ, nhưng lại rất hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646700/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.