Mặc dù bị người khác kìm chế cảm giác chẳng phải thoải mái chút nào, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh đành phải tự nói với bản thân là một đại trượng phu co được dãn được! Hàn Tín còn chịu nhục chịu khố đến đâu chứ, anh như thế này đã tính là gì? 
"Nói, điều kiện gì.". Tuy thỏa hiệp nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, khó chịu. 
Cô liền tìm quyển sách tiếng Anh từ đống hỗn độn kia của anh, mở một bài học ra, chỉ cho anh nhìn: "Điều kiện của tôi vô cùng đơn giản, đó chính là nội trong hôm nay anh phải học thuộc hết toàn bộ từ đơn trong bài khoá này, hoàn thành cho tốt bài kiểm tra sắp tới." 
Anh sửng sốt, nhìn cô hồi lâu, cảm thấy điều kiện này thật vô cùng buồn cười: "Tôi nói này, việc tôi có qua hay không đối với cô có lợi gì chứ?" 
"Chỉ vì không muốn anh kéo chúng ta tụt lại đằng sau mà thôi!". Cô nghiêm túc nói. 
Lúc này anh nhớ tới, không phải cô là tổ trưởng tổ Anh của bọn họ sao? Một cái chức tép riu nho nhỏ, chẳng khác gì cầm lông gà thay cung tên cả...... 
"Sẽ không học!". Anh nhìn vào đống từ đơn kia đã thấy nhức đầu rồi, liền tức giận nói. 
"Tôi dạy cho anh." 
"......" 
"Bắt đầu đi! Nếu như anh thật sự muốn đi dự tiệc!". Cô vừa nói vừa bắt đầu dọn dẹp bàn đọc sách của anh. 
"Này! Cô đừng động vào đồ của tôi! Cô dọn ngăn nắp như vậy tôi tìm làm sao?". Anh bắt đầu đoạt sách trong tay của cô kiến nghị. 
Nói gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646694/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.