Hứa Hiên Trạch lái xe đưa Cung Ân Tố về nhà.
Đứng trước căn hộ nhỏ của Cung Ân Tố, Cung Ân Tố lúc này giật mình, chợt nhớ khi nãy bản thân quá khẩn trương vì Cung Ngọc, bản thân chạy ra ngoài mà quên mất việc khoá cửa.
Nhìn thấy cửa nhà mở toang ra, cô lo lắng bồn chồn, chạy vào trong nhà xem thử, nếu mà còn bị trộm đồ thì quả thực là quá xui xẻo.
May mà mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
Cung Ân Tố thở phảo nhẹ nhõm, vừa hay Hứa Hiên Trạch cũng nhìn thấy cảnh tượng này, mày khẽ nhau lại với nhau.
Giọng điệu đầy sự nghiêm túc, nói:
- Chú khuyên cháu mau về chỗ của ta đi, ở đây không an toàn.
Cung Ân Tố nghe xong, sắc mặt hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng vẫn cố nói:
- Anh Hứa, cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp đỡ hai chị em chúng tôi, nhưng về vấn đề này thì tôi nghĩ tôi cần nói thẳng. Hiện tại chúng tôi vẫn có thể sống tốt được, và cũng không cần "em trai kết nghĩa" của cha tôi phải nhận nhiệm vụ chăm sóc vô ích này đâu. Giờ thì nhà tôi ổn rồi, rất cảm ơn anh vì ngày hôm nay. Tiền viện phí ngày mai sẽ trả lại cho anh. Mời anh về sớm, nghỉ ngơi sớm.
Nói xong, Cung Ân Tố cúi thấp người, lịch sự cảm ơn và mời Hứa Hiên Trạch mau về.
Hứa Hiên Trạch im lặng không nói câu gì.
Bây giờ anh nhận ra, Cung Ân Tố quả thực là một đứa trẻ rất cứng đầu, nói mãi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hua-luu-manh-du-do-tieu-kieu-the/2716417/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.