Cung Ngọc từ sớm đã xuất viện, hiện tại đang ở nhà riêng của Hứa Hiên Trạch. Ở đó có thêm vài dì bảo mẫu, rất thuận tiện chăm sóc cho Cung Ngọc.
Lúc đầu Cung Ân Tố nhận được một cuộc gọi lạ, tính không bắt máy nhưng mà tay vẫn cứ nhấp vào nút nghe.
Từ phía bên kia điện thoại ồ ập đến toàn là tiếng cười nói của trẻ con, vừa nghe một cái là Cung Ân Tố nhận ra ngay Cung Ngọc.
- Chị Ân Tố, chiều này chị khỏi đến bệnh viện nha, em đang ở nhà của chú Trạch rồi, chú ấy còn mua cho em rất nhiều đồ chơi nữa này.
Cung Ngọc luyên thuyên nói không ngừng nghỉ. Còn Cung Ân Tố mãi mới tiêu hoá được mấy lời nói của Cung Ngọc.
Nhà chú Trạch? Hứa Hiên Trạch...?
Tâm tình của Cung Ân Tố rối rít lại với nhau, hơi khó chịu. Cô cảm thấy cái tên Hứa Hiên Trạch này tuy tuổi đã lớn, nhưng thật sự rất cứng đầu.
- Cung Ngọc, em đang ngồi cạnh ai đấy? Có thể chuyển máy qua giúp chị được không?
- Dạ là chú Trạch.
Cung Ngọc vâng lời đưa điện thoại sang cho Hứa Hiên Trạch, âm thanh nhỏ của Cung Ngọc từ phía bên đầu dây rộn lên:
- Chú Trạch, chị Ân Tố muốn nói chuyện với chú.
Hứa Hiên Trạch nhanh chóng nhận lấy điện thoại, dùng giọng điệu đầy nhẹ nhàng và quan tâm của một bậc trưởng bối dành cho hậu bối.
- Alo, là chú đây.
Cung Ân Tố nhăn mặt, tay vò đầu nói:
- Rốt cuộc chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hua-luu-manh-du-do-tieu-kieu-the/2716415/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.