Dạo này Tổ Nhi cảm giác như chân muốn đứt lìa khỏi người.
Ngày ngày chạy qua chạy lại làm tên sai vặt cho Tang Niên, cô cảm thấy bản thân kiếp trước thật sự đã tạo nghiệp rất lớn, có khi còn là khiến cho cả thế giới cùng căm thù cô vậy.
Tang Niên quả thực rất là xấu xa, mỗi ngày như muốn hành hạ ép khô Tổ Nhi.
Lúc bắt cô xoa tay bóp chân, lúc lại sau cô đi mua nước, mua đồ ăn vặt.
Mà từ nhà của Tang Niên chạy đến tiệm tạp hoá cũng phải đi qua tận 2 ngã tư, lại chẳng có xe để đi, mỗi lần mua Tổ Nhi đều phải tự mình chạy bộ.
Tổ Nhi cũng nhận ra dạo này mình tuột ký không ngừng, sắp thành xác khô mất rồi.
- Này, rốt cuộc cậu cần gì thì mau nói hết đi, đừng bắt tớ phải chạy đi tới rồi chạy đi lui mãi.
Tổ Nhi ngồi bệt xuống ghế sô pha, hướng mắt về phía đối diện, vẻ mặt đầy ai oán nhìn Tang Niên.
Tang Niên mím nhẹ môi, như ngẫm nghĩ gì đó, hồi sau liền nói:
- Thật đáng buồn cho cậu, hiện tại mình chưa nghĩ ra là đang cần gì cả.
- Cậu...
Tổ Nhi cứng họng, thực không biết phải nói thêm gì.
Cắn cắn môi hồng, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川). Tổ Nhi bực tức đứng dậy, lớn tiếng chỉ thẳng mặt Tang Niên, giọng hùng hổ nói:
- Quá đáng, tớ sẽ không làm chân sai vặt cho cậu nữa.
Nói xong cô liền chạy ào ra ngoài, mặc kệ Tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hua-luu-manh-du-do-tieu-kieu-the/2715450/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.