Ân Tố, là anh đây!
Nghe thấy giọng nói của Hứa Hiên Trạch, Cung Ân Tố như muốn vỡ oà ra khóc.
Trước giờ cô luôn mang bộ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm với đời.
Chỉ là.... Từ khi gặp được anh, biểu cảm trên khuôn mặt cô dần đa dạng hơn. Biến tấu trên khuôn mặt càng lúc càng trở thành một bài hát đầy cảm xúc, xoáy đọng vào từng cảm giác hỷ, nộ, ái, ố của đời người.
Những lúc cười thì sẽ cười chân thật, ấm ức muốn khóc cũng sẽ nấc nhẹ lên.
Tâm tư muốn che giấu gì đó đều không tồn tại. Đối diện với Hứa Hiên Trạch, Cung Ân Tố cảm giác chính mình đã trở thành đứa trẻ bị cưng chiều đến hư rồi.
Chỉ xa anh có vài ngày, cô đã rưng rưng muốn khóc, muốn làm nũng với anh.
- Anh...
Cung Ân Tố cười mỉm, ánh mắt tràn đầy tình ý, tuy không thể trực diện nhìn thấy đối phương, nhưng ngay lúc này đây, chỉ cần nghe thấy tiếng nói của nhau, cả hai người đều đồng thời thấu hiểu hết tâm can của đối phương.
Bên phía Hứa Hiên Trạch dường như giọng nói có phần gấp gáp, Cung Ân Tố còn nghe thoáng tiếng xoạt xoạt của lật giấy tờ:
- Em đừng thức trễ đấy, sắp thi rồi, chú ý giữ sức khoẻ. Sắp tới anh vẫn còn bận rất nhiều nên sẽ không tiện liên lạc với em.
Cung Ân Tố rất hiểu chuyển, đầu gật gật, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng, anh cũng phải giữ sức khoẻ, nhớ ăn uống đầy đủ nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hua-luu-manh-du-do-tieu-kieu-the/2715393/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.