Edit: Bonnie Jacques · White được lặng lẽ sắp xếp trong một chi nhánh của bệnh viện Xuân Đằng gần rừng tùng nhất, cùng đi theo ngoại trừ Mervyn · White và người của Younis, còn có mấy cảnh sát. Bác sĩ phụ trách hắn ta cũng nhận được một phần phương án trị liệu. Đám cảnh sát vây quanh vị chuyên gia già kia, cầu xin ông ta nhanh chóng cứu Jacques · White trở về, cũng để trợ giúp bọn họ phá án. Nhưng mà chuyên gia già lại lực bất tòng tâm, ông ta giang tay ra nói, “Thật ra tôi đã không làm được cái gì.” Bởi vì điều phải làm trên phương án trị liệu, Jacques · White đã làm xong tất cả trên người mình rồi. Chuyên gia cũng chỉ có thể giúp hắn ta bổ sung chi tiết thôi. “Hắn ta xuống tay với mình quá ác, dùng thuốc quá mạnh, cơ bản không hề cân nhắc đến sức chịu đựng của cơ thể.” Chuyên gia già thổn thức nói, “Ảo giác và nghịch chuyển trong gen đưa khiến trí nhớ hỗn loạn, cũng không thể loại trừ có khả năng càng hỏng bét.” “Vậy…” “Phải xem tình hình hôm nay đi.” Kết quả còn chưa đủ nửa ngày, nhịp tim của Jacques · White đã ngừng đập ba lần, dọa cho đám người chờ đợi phát sợ. Bác sĩ y tá chạy tới chạy lui, cuối cùng dứt khoát ở luôn trong phòng cấp cứu. 10 giờ sáng, bệnh biện Xuân Đằng số 7. Một loạt đèn nhắc nhở trong dãy phòng giải phẫu thật dài gần như đồng thời tắt ngóm. Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, những người già chưa hết thuốc mê sau phẫu thuật nằm trên từng cáng cứu thương, được bình an đưa ra dọc theo con đường. Các bác sĩ lần lượt đi ra, tháo khẩu trang, mặt mũi tràn đầy vẻ mỏi mệt, nhưng cũng không quên thông báo cho người đang chờ đợi là “tất cả đều thuận lợi”. Bên ngoài phòng giải phẫu bỗng nhiên phát ra một trận reo hò. Younis nhận được tin tức, chạy về phía phòng làm việc của cha mình đầu tiên. “Cha…” Dvor · Eweth nhấc đôi mắt nhạt màu lên, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cô chờ một lát. Ông ta ngồi dựa vào cái ghế rộng rãi bên bàn làm việc, đeo tai nghe, trong tay vuốt ve một quân cờ. Vừa nghe người bên kia báo cáo, vừa lẳng lặng nhìn bàn cờ kiểu xưa trên mặt bàn. Không biết bên kia nói cái gì, ông ta lạnh nhạt lên tiếng, hỏi: “Gửi lúc nào, cũng biết chọn thời cơ đấy?” Ông ta lại nghe một hồi, “xùy” một tiếng, có vẻ không hài lòng lắm: “Cậu cũng đã theo tôi hơn hai mươi năm, làm sao còn ngốc hơn cả con tôi vậy.” Younis giả vợ khụ một tiếng. Dvor · Eweth liếc cô, lặng lẽ nở nụ cười, nói với đầu bên kia: “Younis bị viêm họng.” Younis nhướng mày, dùng khẩu hình hỏi: “Ai gọi đấy?” “Hai trợ lý ngốc mà con tìm cho cha.” Eweth nói. “…” Younis và người bên kia lại bắt đầu khụ. Dvor · Eweth tiên sinh vẫn giữ mặt bình tĩnh, tiếp tục dặn dò trợ lý: “Được rồi, có biết kể chuyện không? Tùy cơ ứng biến đồn từng cái từng cái ra bên ngoài. Thời gian sao…” Ông ta dừng một hồi, quay đầu hỏi: “Younis, toà án định thẩm vấn vào ngày nào?” Younis sững sờ: “Toà án thẩm vấn cái gì?” “Án Ông lắc đầu.” “Kéo dài thời hạn.” Younis nói, “Cụ thể thì phải xem tình huống phía bệnh viện đi, nhưng chắc cũng sắp rồi.” Dvor · Eweth gật đầu, nói với trợ lý: “Nhìn chằm chằm thông báo bằng thư tín của tòa án, lúc nào toà án thẩm vấn, thì lúc đó hãy thả ra bên ngoài.” Ở bên kia, hai vị trợ lý nhỏ giọng bàn bạc hai câu, có chút do dự… Luật sư người ta lên toà án thẩm vấn, chúng ta ở bên ngoài gây sự… có phải không tốt lắm hay không? Không quen biết ngược lại không quan trọng, hết cố tình đều là người một nhà cả mà? Nhưng trợ lý vừa bị bình luận là giống đồ đần, nên hơi sợ, thật sự không dám nói thẳng ra. Eweth tiên sinh là lão hồ ly có thâm niên, chỉ cần nghe thấy hai người bọn họ thở thôi cũng đã có thể đoán rõ bọn họ đang suy nghĩ gì, “Lo lắng luật sư bên kia?” “Vâng…” Trợ lý cũng chỉ dám vâng. “Yên tâm, đã sớm bàn bạc rồi. Hai vị kia đều không cần lo lắng, các cậu lo cái gì?” Dvor · Eweth cắt đứt truyền tin, vẫy vẫy tay với Younis: “Vào đi, làm sao vậy, vội vàng như thế?” “Cha đã nhận được tin bên viện số 7 chưa?” Younis đi giày cao gót cộp cộp tiến đến. “Nhận được rồi.” Dvor · Eweth gật đầu. “Vừa rồi cha gọi điện cũng để nói chuyện này?” Younis hỏi. “Cũng không phải.” Eweth nói, “Vừa rồi chỉ là đang nghiên cứu thảo luận, trước khi chúng ta xử lý hai tên nhóc Manson, phải làm như thế nào để tạo thế từ sớm. Chúng ta phải cung cấp cho những người không biết gì một lối vào, để bọn họ có thể tiêu hóa được những chuyện kia lúc sự thật bị vạch trần.” “Nếu là như vậy…” Younis nói: “Còn phải chú ý không thể để lại sơ hở cho anh em Manson cứu vãn.” “Đúng vậy, lúc trước cha có tán gẫu qua vài câu với hai vị luật sư kia, đều cho rằng ngày mở phiên toà án Ông lắc đầu chính là thời cơ tốt nhất. Bởi vì vụ án này vốn có liên quan rất lớn với anh em Manson, một khi khởi động, muốn trở về sẽ không dễ dàng nữa. Cho dù là bọn họ nghe được tiếng gió gì.” Younis nheo mắt: “Không phải từ trước đến nay cha không thích nói chuyện với đám con cháu sao? Cha vụng trộm liên lạc với mấy người Cố Yến từ bao giờ?” Eweth tiên sinh cười: “Vậy con nghĩ oan cho cha rồi, lúc cha nói chuyện với con có từng tỏ vẻ không kiên nhẫn sao?” Younis bĩu môi: “Không giống, dù sao con cũng là con ruột của cha.” Eweth: “Ồ? Con ruột là có thể trò chuyện vui vẻ? Con đi hỏi em trai con một chút xem nó có đồng ý hay không.” Younis: “…” Ừm… đồ ngốc đáng thương. Cô đồng tình hai giây, lại quay lại chủ đề chính: “Đúng rồi cha, con đến là muốn hỏi cha, tin tức những cụ già kia giải phẫu thuận lợi, là giữ bí mật nội bộ tốt hơn, hay là thả ra tốt hơn? Con đang suy nghĩ chuyện này có thể để anh em Manson ý thức được chúng ta đã tìm được phương án trị liệu hay không?” Eweth lắc lư quân cờ, không trực tiếp trả lời, mà cười như không cười hỏi: “Lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy lại không thể nói, còn muốn cả ngày nhìn hai tên nhóc Manson kia bò lên trên đầu, diễu võ giương oai. Con có cảm thấy uất ức không?” “Tạm được.” Younis tỉnh táo nói. Ý cười của Eweth càng sâu hơn: “Không cần cân nhắc đến vị trí người phụ trách tập đoàn Xuân Đằng, bỏ tất cả thân phận kèm theo qua một bên, đơn giản là chính con thôi.” Younis cười ha ha, nói như chém đinh chặt sắt: “Nhịn chết con.” Eweth khẽ gật đầu. Ông ta ngồi dậy, tùy ý chọn một điểm trên bàn cờ, đặt quân cờ trong tay lên: “Có không ít người giống như con, người một nhà sao có thể uất ức như vậy được chứ? Cũng đã đến thời điểm phách lối một chút rồi.” Nói rồi, ông ta lại nháy nháy mắt với Younis: “Nhớ kỹ, càng khoa trương càng tốt.” Younis trong nháy mắt đã hiểu, kéo dài giọng “A” một tiếng, “Càng khoa trương tuyên bố chúng ta đã chữa khỏi cho những người già kia, nắm giữ phương pháp trị liệu hoàn chỉnh, lấy tính cách của anh em Manson… bọn họ sẽ càng cho rằng chúng ta đang phét lác.” “Cô bé thông minh.” Younis cười lên. Năm phút sau, các trang web lớn đều thả ra những tựa đề lớn như là “Bệnh viện Xuân Đằng ngăn cơn sóng dữ”, dùng phương thức kiêu căng khoa trương nhất, nói về Xuân Đằng đã cứu vãn người bị hại hấp hối như thế nào. Thật ra người dân là chân thật nhất, bọn họ vốn là người đứng xem, không có bất kỳ gút mắc lợi ích gì, cho nên chỉ nhìn kết quả trực tiếp — Có phải trước đó những người già bị hại trong án Ông lắc đầu sắp chết hay không? Đúng. Có phải bây giờ vẫn còn sống hay không? Đúng. Có phải do Xuân Đằng chữa trị hay không? Đúng. Ba đáp án xác định là đủ đối với bọn họ rồi. Trong phút chốc, độ thiện cảm với bệnh viện Xuân Đằng của dân chúng đã tăng vọt lên, danh tiếng trước đó bị trung tâm trị liệu lây nhiễm cướp đi lại trở về, những cổ đông đứng thành một hàng trên sân thượng tòa nhà cũng yên lặng leo xuống. Về phần những người bị ảnh hưởng về lợi ích, ví dụ như Manson, ví dụ như Cliff chi lưu, lại có suy nghĩ khác với mấy tin tức này. Đầu tiên bọn họ liên hệ với các tạp chí và trang web lớn để hỏi chuyện. Kết quả phát hiện, bọn họ chỉ biết đưa tin thảo luận về những việc kia, về phần rốt cuộc Xuân Đằng dùng phương án trị liệu gì, những người bị hại kia rốt cuộc đã khôi phục đến mức độ gì, là miễn cưỡng sống sót, hay là có hy vọng chữa khỏi… bọn họ cũng không rõ ràng. Tiếp đó bọn họ lại có ý đồ tìm hiểu tin tức nội bộ của Xuân Đằng. Sau đó lại phát hiện, bệnh viện Xuân Đằng số 7 đã chuyển những người già kia vào phòng bệnh bí mật. Phòng bệnh bí mật ở tầng cao nhất khu nội trú, thang máy riêng, mật mã riêng, ngoại trừ những nhân viên y tế và người liên quan được có trao quyền, những người khác không vào được. Hành động này khiến Manson, Cliff yên tâm trong nháy mắt — Nếu như những người già kia thật sự đã khôi phục, không có gì đáng ngại, sao lại không quang minh chính đại đưa ra chứ? Che che lấp lấp như thế, nói rõ nhất định còn có ẩn tình. Càng là người trong lòng có nhiều tính toán, sẽ càng không tin tưởng những gì mình thấy. Bọn họ sẽ suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy rất có thể bệnh viện Xuân Đằng không tìm được phương pháp trị liệu, chỉ là nghĩ được cách kéo lại mạng sống của những người già kia, cho nên mới không dám thả ra. Đó cũng là một loại ý nghĩa khác của việc một hòn đá ném hai con chim, Younis và lão hồ ly đều cực kì hài lòng. Trụ sở chính của bệnh viện Xuân Đằng, tầng 6 tòa nhà gen, phòng giải phẫu đặc biệt sáng đèn suốt cả đêm, vẫn còn chưa tắt. Trong phòng chờ, Joe tắt màn hình máy thông minh, nói với Cố Yến: “Bên viện số 7 đã kết thúc giải phẫu, 3 cụ già phải để trong lồng vô khuẩn quan sát mấy ngày, nhưng xác suất xảy ra vấn đề không lớn. Những cụ già khác thuận lợi hơn một chút, đều thoát khỏi nguy hiểm rồi.” Cố Yến vẫn nhìn cửa phòng giải phẫu, khẽ gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.” So với những người già kia, bên bọn họ phiền toái hơn một chút, cũng tốn thời gian hơn rất nhiều. Dù sao Kha Cẩn đã bị bệnh cực kỳ lâu, mà đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi cũng đã bị chôn giấu gần ba mươi năm. “Đã tìm được Jacques · White, các cụ già kia cũng đã được thu xếp tốt, điều này nói rõ hôm nay là ngày tháng tốt đúng không?” “Ừm.” “Kha Cẩn và viện trưởng nhất định cũng sẽ tốt lên thôi.” Joe nói, bỗng nhiên khẽ cười một cái như để lấy niềm vui trong sự đau khổ: “Hai chúng ta đúng là anh em tốt, ngay cả phẫu thuật cũng phải sóng vai mà chờ.” Cố Yến bỗng nhúc nhích khóe miệng. Hắn rất ít nói, cũng không có nhiều biểu cảm. Trong sự chờ đợi dài dằng dặc này, vẫn luôn là Joe thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, giúp hắn giữ vững được tinh thần. Nhưng mà Joe cũng không thèm để ý, bởi vì hắn ta biết mấy ngày nay Cố Yến đã phải trải qua cái gì, cũng biết rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn chưa được chợp mắt. Loại cảm giác này, Joe không thể hiểu hơn được nữa. Cách đó không xa, y tá đến rồi lại đi, đã đổi hai nhóm. Thang máy khép khép mở mở, máy móc và các loại thiết bị giải phẫu đẩy ra đẩy vào từng xe. Duy chỉ có hai người bọn họ, từ đầu đến cuối vẫn ngồi tại chỗ. Tựa như là một cái ảnh thu nhỏ nhiều năm vậy. Sáu giờ chiều. Đèn nhắc nhở sáng x một ngày một đêm nháy một cái, cuối cùng đã tắt. Cánh cửa kim loại nặng nề lặng lẽ mở ra, Lâm Nguyên nhanh chân đi đến, còn chưa kịp mở miệng đã đưa tay ra hiệu. Bất kỳ một dân chúng nào trong Liên Minh đều ý nghĩa của động tác này: Không phụ hy vọng, tất cả thuận lợi. Joe dựa mạnh vào thành ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Cố Yến đứng thẳng bất động, nhìn chằm chằm Lâm Nguyên mấy giây, bỗng nhiên siết chặt tay nghiêng mặt đi. Đây là thời điểm trời chiều đẹp nhất trong vòng một ngày, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ, giống như là sự trấn an dịu dàng nhất. May mắn, sự chờ đợi dài dằng dặc này, cuối cùng cũng không bị phụ lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]