Chương trước
Chương sau
Joe mở tỉ lệ dành cho mấy người, cho nên máy thông minh chiếu ra màn hình chiếm hơn nửa phòng khách.

Lúc âm thanh và hình ảnh hiện ra, bọn họ như bị kéo vào bên trong cảnh tượng năm đó, lấy góc nhìn của người quay, nhìn xem một cảnh nào đó sau giờ trưa mấy chục năm trước.

Joe hơi sửng sốt, trong nháy mắt vẻ mặt có chút hốt hoảng và cảm khái.

Tối qua hắn xem màn hình nhỏ, sự chú ý đều ở trên mấy người kia, không hề cảm thấy gì cả. Lúc này mở màn hình lớn ra, lập tức có loại ảo giác trở lại khi còn bé, trong lòng có một cảm xúc không nói ra được.

Trên màn hình đang chiếu đến một chỗ trong phòng khách trang viên, giống y như thật.
Tuy nói thứ chiếu vào ống kính chỉ có tầng thứ nhất cùng với viền dưới cửa sổ tầng hai, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mức độ xa hoa của trang viên hoàn chỉnh.

Trước tòa nhà là giàn trồng hoa, được đặt trên bãi cỏ tươi tốt, có cây ăn quả cao lớn che bóng.

Dưới bóng cây là từng cái bàn cao, đặt trà chiều và bánh ngọt phong phú. Từng cái bàn xếp hàng đan xe, làm thành một vòng, một đám người ăn mặc khoa trương vừa thưởng thức trà chiều, vừa cười đùa trò chuyện, nam nữ đều có, nhìn qua bầu không khí cũng không tệ lắm, bởi vì có thể nghe thấy vài tiếng cười có chút sảng khoái.

Ở gần ống kính, cũng chính là bên cạnh ghế sô pha mà bọn Yên Tuy Chi đang ngồi, có một hàng rào cây được cắt tỉa độc đáo, còn có xích đu ghế dựa. Có thể nhìn ra được, người quay phim đang ngồi bên trên xích đu.

"Đây là —" Joe giơ tay muốn giới thiệu địa điểm một chút, lại bị mắc kẹt.

"Trang viên nhà lão Manson." Có người nói thay hắn ta.

"A... Đúng, trang viên nhà lão Manson." Joe vô ý thức quay đầu, mới phản ứng được người nói tiếp là Yên Tuy Chi.

"Viện trưởng cũng biết?" Joe hơi kinh ngạc.

Nhà Manson thường tổ chức những buổi tụ họp tại những căn biệt thự cao cấp của gia tộc, nhưng trang viên này là một ngoại lệ, gần như chưa từng xuất hiện trong bất kì bài báo nào. Cũng bởi vì trang viên này thỉnh thoảng sẽ được tổ chức một buổi tụ họp, cho nên nhà Manson trông coi rất nghiêm.

Trừ khi là khách mà nhà Manson chủ động mời, nếu không đúng là không có người nào sẽ biết nơi này.

"Thầy đi qua đó rồi?" Joe hỏi.

Yên Tuy Chi lắc đầu: "Trùng hợp biết."

Sữa bò trong cốc của anh còn lại một nửa, anh không uống nốt, mà hai tay thả lỏng cầm cốc đặt trên đầu gối. Anh dựa nửa người trên vào thành ghế, có vẻ ưu nhã mà buông lỏng, ánh mắt rơi vào chỗ xa xa, đảo qua đám khách dưới bóng cây, vẻ mặt rất nhạt.

Joe không giãy giụa cầu sống tại học viện pháp luật, không hiểu tính nết của Yên Tuy Chi bằng Cố Yến, Kha Cẩn hay đám Laura. Nhưng hắn ta vẫn có thể cảm giác được, tâm trạng Yên Tuy Chi không đến mức rất kém, nhưng cũng không được tốt lắm.

Chí ít không bằng lúc vừa mới rời giường.

Sau khi ống kính ổn định, trong phòng khách vang lên một giọng nữ: "Ngày 22 tháng 5 năm 1227 Ema dương lịch, địa điểm vẫn là trang viên Manson, tui lại bị cha ruột lừa đến tham gia buổi tụ hội chán chết này, giả làm thục nữ hai tiếng rưỡi, giày cao gót vừa mua không vừa chân bằng lúc đi thử, hai cái chân đều đang chảy máu, đau đến chết mà tui còn phải duy trì nụ cười. Cực kì nghi ngờ trong nửa giờ kia, tui cười như muốn ăn người..."

Joe gượng cười hai tiếng, thừa dịp khoảng cách giọng nữ nói chuyện, giải thích: "Quý cô Younis lúc còn trẻ rất thích quay kiểu nhật ký động này, bởi vì bả kiên trì cho là lúc mình 170 tuổi sẽ muốn ôn lại quá khứ từng li từng tí, ai mà không có thời điểm ngu đần đâu. Hai người nhịn một chút vậy."

Giọng của Younis nghe không sắc sảo giống như bây giờ. Hơn 20 năm trước, cô vừa tham gia chuyện của gia tộc mấy năm, ngữ điệu còn có vẻ hoạt bát như trong trường học, có vài câu phàn nàn còn nâng cao âm cuối. "Thừa dịp vừa rồi nghỉ ngơi giữa trận, tui trốn ra được, tui tại —" Ống kính hơi chếch đí, có thể nhìn thấy phần lớn vườn hoa cùng với hai cái cây gần chỗ xích đu, “Tui ngồi ở đây tránh một lát, hy vọng đám tiểu quỷ lăn qua lăn lại trong hoa viên kia không nên tới gần tui, bao gồm cả thằng em đần độn của tui nữa."

Joe: "..."

Hắn ta có chút hối hận vì hôm qua trực tiếp tua nhanh, không kiểm tra nội dung phần mở đầu này.

Quả nhiên quý cô Younis không nói câu nào có ích về hắn ta cả.

Ống kính trở lại phương hướng đám khách một lần nữa, tiêu điểm nhắm ngay người đàn ông ngồi dưới bóng cây, kia là Dvor • Eweth thời còn trẻ. Khuỷu tay ông ta buông lỏng đặt trên thành ghế, chậm rãi lau sạch mắt kính.

Ở bên tay trái ông ta, có một người đàn ông mặt tròn đang nói gì đó.

"Bắt đầu từ bên phải đi, đây là vị này là người sản xuất ra khoang chữa bệnh – Bevin tiên sinh, hôm nay ông ta có ý muốn thuyết phục chúng ta thay đổi tất cả khoang chữa bệnh của bệnh viện Xuân Đằng, nhưng mà mấy khoang chữa bệnh kia năm ngoái vừa đổi, chính là đặt từ chỗ của ông ta." Người đàn ông mặt tròn trong ống kính dừng lại mấy giây, Younis thấp giọng nói giống như trêu chọc: "Chắc chắn trong lòng ba ba đang nói: Cút mẹ ông đi, đừng có nằm mơ. Nhưng Bevin tiên sinh thu hoạch cũng tạm được, dù sao vừa rồi hai anh em nhà Manson vừa đặt mua một nhóm khoang chữa bệnh từ chỗ của ông ta, đặt ở từng chỗ ở một, nói là để tùy thời tùy chỗ điều dưỡng cho cha mình. Còn lại tặng cho đám khách ở đây mỗi người một bộ."

Joe thừa dịp ống kính chưa chuyển đi mà tiếp lấy lời Younis, nói: "Không phải trước đó tôi có nói lão hồ ly dẫn vài người trong ngành y, mỏ thuốc cho Manson sao? Ông Bejiz này chính là một người trong số đó, trong ấn tượng của tôi, ông ta từng đến buổi tụ họp này khoảng ba lần. Khoang chữa bệnh nhà ông ta hàng năm đều được cải tiến, hàng năm anh em Manson đều đặt một nhóm, đưa cho lão Manson cùng tất cả các vị khách. Thật ra số lượng không tính là nhiều, cùng lắm là 40 bộ. Có một việc là dó về sau Younis phát hiện, bả thông qua vài đường tắt, xem được đơn xuất hàng ngay lúc đó. Trong tờ đơn điền số lượng không có vấn đề gì, 40 bộ, nhưng phương tiện vận chuyển mỗi lần đều dùng Rắn Bạc. Hai người biết Rắn Bạc rồi đó, nó có thể chở được 200 bộ khoang chữa bệnh. Đám thương nhân này lúc nào cũng tính toán tỉ mỉ, đặt vào phương tiện thích hợp hơn thì không đặt, có phải có chút kỳ quái hay không?"

Hắn ta do dự một hồi, lại nói: "Cơ bản là Xuân Đằng đều dùng khoang chữa bệnh nhà ông ta, về sau có một năm lão hồ ly làm ầm ĩ với ông ta một trận, tôi nghe lão hồ ly nhắc đến việc muốn chấm dứt đặt hàng, đổi sang một nhà khác, nhưng không có lý do thuận lý thành chương gì. Về sau không bao lâu... chắc là hai ba tháng? Ông ta liền... chết rồi. Về sau khoang chữa bệnh của Xuân Đằng đều được đổi cả."

"Nguyên nhân cái chết?" Cố Yến hỏi.

Hai mươi bảy hai mươi tám năm trước, hắn cũng mới 4-5 tuổi. Hàng năm Liên Minh chết nhiều người như vậy, thương nhân cũng không phải số ít. Hắn cũng không có ấn tượng gì đối với mấy chuyện năm xưa này.

Joe nói: "Dùng thuốc quá liều, một loại thuốc giảm đau."

"Thuốc giảm đau?"

"Ông ta luôn có chứng bệnh đau thần kinh nghiêm trọng."

Trong quá trình bọn họ giao lưu, Younis đã chuyển ống kính mấy lần, lần lượt quay đến mấy vị khách, cũng đều xem như là người quen.

"...Clift tiên sinh, không có gì bất ngờ xảy ra, lão lại dắt lấy cha tôi và Ken • Manson tiên sinh phát biểu cảm nghĩ. “Không có hai vị, tôi phải tốn ít nhất 60 năm mới có thể bắt được dây chuyền sản xuất tàu bay, còn có quỹ đạo vận chuyển cấp A”, bla bla, mỗi năm đều là lời mở đầu này, tôi cũng thuộc luôn rồi."

"À — ngồi bên cạnh là con của lão, hơi lớn tôi một chút, gọi là cái gì nhỉ tôi quên rồi, tạm thời gọi gã là tiểu Clift đi. Tôi không thích ánh mắt của gã, ánh mắt gã nhìn gáy cha gã giống như đang nói 'Lúc nào đám lão bất tử này mới có thể thoái vị nhượng chức đây', ánh mắt gã nhìn cha tôi còn đáng ghét hơn. Tôi cảm thấy gã không thích bất kì gia tộc căn cơ thâm hậu nào hết, có thể là ghen ghét? Đợi thêm 20 năm nữa, chắc gã có thể kế thừa gia nghiệp, mặc niệm cho chính tôi trước 20 năm, nếu có quan hệ với loại người này thì đúng là gặp quỷ."

Vẻ mặt Yên Tuy Chi vẫn rất nhạt, đầu lông mày lại hơi nhướng lên.

Người đang ở khách sạn bây giờ chính là người được gọi là tiểu Clift. Hơn hai mươi năm sau quả nhiên một thế hệ đổi một thế hệ, vị trí gia chủ một nhà đã đổi người.

"Gã không thích gia tộc?" Yên Tuy Chi thuận miệng hỏi một câu.

Joe nói: "Quan hệ của tôi và gã có hạn, Younis thì nhiều hơn, nghe bả nói thì là vậy. Nói chuyện với gã lâu lâu, có thể cảm nhận được từ giọng điệu, ánh mắt và một số động tác của gã, gã không thích gia tộc, và không thích nhà tôi nhất."

Yên Tuy Chi hơi gật đầu.

"Sao vậy?"

"Không có gì." Yên Tuy Chi thản nhiên nói, "Nhớ tới dáng vẻ gã chơi bài lúc trước, cảm thấy có chút thú vị."

"Dáng vẻ gì? Rất chảnh, rất muốn ăn đòn?" Joe lẩm bẩm.

"Bích và Cơ tùy ý ném ra xa, nhưng Rô lại để ở trước mặt, trong tay thưởng thức con Tép." Trí nhớ của Yên Tuy Chi rất tốt, thậm chí lúc nhớ lại còn có thể diễn đạt được vẻ mặt và động tác nhỏ của Clift ngay lúc đó.

"Cho nên?" Joe mờ mịt nhìn anh, lại chọc Cố Yến một chút như xin giúp đỡ, "Giúp đỡ chút đi, tôi thấy cứ như vừa trở lại môn tự chọn năm đó vậy.”

Đầu óc của Joe tiểu thiếu gia bị nước vào lúc chọn môn tự chọn của học viện pháp luật chính là như vậy, đa số cả lớp đều như đang có điều suy nghĩ khi Yên Tuy Chi nhắc nhở, chỉ có hắn ta dốt đặc cán mai, chỉ có thể trái đâm Kha Cẩn, phải đâm Cố Yến, cầu được giải thích hiểu hơn.

Cố Yến cũng bị chọc đến quen rồi, “Có nhớ quy luật về màu sắc của bài poker không? Tép đại diện cho địa vị, quyền lợi cùng danh vọng, giống mấy gia tộc như nhà cậu hoặc là Manson, Rô là tiền tài và tài nguyên."

"A a a a —" Joe thiếu gia liên tục gật đầu như gà trống gáy, nói: "Hiểu ý hai người rồi."

Đặt tại trước mặt mình, là ý thức bản thân luôn luôn thân thiết nhất. Rô đại diện cho chính Clift.

Mà gã thưởng thức Tép lại cho thấy, gã không có lòng kính trọng với những gia tộc kia. Thậm chí còn mang theo một chút khinh thường và không phục, có lẽ cảm thấy bọn họ đang ăn thứ mà tổ tông để lại, chứ không đại diện cho năng lực bản thân mạnh bao nhiêu.

Joe: "Nhưng quan hệ của gã với anh em Manson rất tốt, còn không phải là tốt theo kiểu lôi kéo thế lực thôi đâu, mà từ bé đã chơi chung với nhau rồi.”

Yên Tuy Chi: "Cho nên mới cảm thấy khá thú vị."

...

Younis giới thiệu rất nhiều người theo thứ tự, Joe cũng bổ sung một chút.

"Người để râu này là Chu tiên sinh, là giáo sư viện y học đại học Barth Leah, ông ta rất lợi hại, rất nhiều danh y và nhân viên nghiên cứu của bệnh viện Xuân Đằng đều là học sinh của ông. Lần nào anh em Manson cũng sẽ trò chuyện với ông ta rất lâu, về bệnh tình của lão Manson, bao gồm cả sự chuẩn bị sau này và tĩnh dưỡng vân vân. Vị này cũng thế... về sau lão hồ ly đột nhiên bắt đầu không cần học sinh của ông ta nữa, trong 3-4 năm tiếp theo, những bác sĩ và nghiên cứu viên liên quan đến ông ta trong bệnh viện Xuân Đằng đều bị điều đi, hoặc đuổi việc. Cũng không bao lâu sau, vị giáo sư này đột nhiên mắc bệnh đồng hồ báo thức."

Đây là chứng si ngốc do đại não thoái hóa rất khó trị liệu trong Liên Minh hiện nay, người già hay mắc phải nhất. Người mắc bệnh này sẽ quên đa số mọi chuyện, chỉ nhớ một chút thời gian vị trí quen thuộc, mỗi ngày không ngừng lặp lại, mà lại cực kì mẫn cảm với thời gian, chênh lệch mấy phút đều sẽ xuất hiện tình huống không kiềm chế được.

...

"Quý bà Luce này rất lợi hại, chắc là người trẻ nhất trong đám khách. Tính theo thời gian mà Younis quay thì vẫn chưa tới 40 tuổi, hoạt bát ngay thẳng, khiến cho người ta rất thích, trong đám người này có vài quý ông đang theo đuổi bà, nhưng bà không để ý đến ai cả, năm sau lại rất tùy hứng gả cho một người thầy giáo rất bình thường, không có tiếng tăm gì, họ gì tên gì đều không có ai nhớ kỹ, nghe nói sinh được một cô con gái? Trong tay bà có hai mỏ thuốc, lúc ấy một nhóm nguyên liệu thuốc trên thị trường đều đến từ mỏ thuốc của bà, về sau rước lấy phiền toái lớn. Nói là có một vài loại thuốc trên thị trường bị điều tra ra có vấn đề, khiến tinh thần của không ít người uống thuốc bị thất thường. Cố tình thuốc ngủ của đám đại lão trong giới kinh doanh cũng ở trong đó, cuối cùng tìm nguyên nhân, đổ lỗi cho mỏ thuốc. Nhưng trong đó liên quan tới rất nhiều lợi ích, tin tức bị che đậy, cuối cùng lặng lẽ phế hai mỏ thuốc kia đi, quý bà kia bị bắt vào tù, năm thứ hai đã tự sát."

Joe nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Có chút trùng hợp, chính là Bear tiên sinh tôi vừa nói là dùng thuốc quá liều đến mức qua đời đấy, thuốc giảm đau của ông ta cũng ở trong nhóm thuốc có vấn đề này.”

...

Nhật ký động của Younis không tính ngắn, tổng cộng có bốn đoạn. Bọn họ bỏ ra hơn nửa giờ, rốt cuộc mới xem đến điểm cuối.

Joe giới thiệu bảy tám người trọng điểm, chuyện của mỗi người nếu tính riêng thì không có vấn đề gì, không tính là ly kỳ. Nhưng nếu gom lại một chỗ đúng là sẽ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều — những người mà Dvor • Eweth quen biết và được giới thiệu cho nhà Manson, từng người đều chết rất nhanh chóng.

"Trước khi từng người bọn họ xảy ra chuyện, lão hồ ly đều hoặc nhiều hoặc ít có vài biểu hiện và hành động." Joe nói, "Càng điều tra, càng chứng minh những phản ứng kia của ông ta không phải trùng hợp. Thật ra không chỉ có chừng này thôi đâu, trong buổi tụ họp đó còn có vài người nữa, chỉ là lúc quay video không ngồi dưới bóng cây, Younis nói có người đi toilet, còn có một đôi vợ chồng bởi vì có việc trì hoãn tới muộn —"

Đang nói chuyện, trong màn hình của Younis đột nhiên truyền đến tiếng bước chân bình bịch, nghe giống có ai đang chạy tới.

Joe đột nhiên im miệng.

Giọng nói của một tiểu quỷ truyền vào ống kính, từ xa đến gần, "Chị! Chị! Lại! Quay! Trộm! Không phải nói ở đây không cho phép quay linh tinh sao!”

"Suỵt suỵt suỵt suỵt —" Younis suỵt vài tiếng, cảnh cáo tiểu quỷ kia nói nhỏ thôi, tiếp đó chuyển ổng kính, bất đắc dĩ nói: "Trời ạ, đồ đần tới tìm tui rồi!”

Nhưng mà lúc cô chuyển máy không thích hợp, vừa vặn bị tiểu quỷ đang lao đến kia đụng phải, ống kính quay cuồng, sau đó rầm một tiếng, rơi xuống đất.

"Đậu? Còn có đoạn này? Sao hôm qua tôi không nhìn thấy nhỉ…” Joe lúng túng sờ lên mũi, "Tôi rất có ấn tượng với một màn này, tôi không phanh kịp đâm vào sau lưng chị, bả loạng choạng không giữ được thăng bằng liền trực tiếp quỳ xuống. May mà còn có hàng rào cây che chắn, không bị những người kia trông thấy... Nhưng chắc bả chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, cực kì tức giận. Về sau tôi bị quý cô Younis đánh rất thảm."

"Chị, em xin lỗi."

Tiểu thiếu gia tóc vàng phiên bản mini quay mặt vào ống kính, sợ ngây người, vội vội vàng vàng muốn đỡ Younis, lại bởi vì Younis làm bộ muốn đánh hắn ta, nên mới quay đầu chạy trốn, chưa chạy được mấy bước lại căng da đầu quay về.

Younis nhặt camera lên, trong lúc bối rối đã quên không tắt. Cứ như vậy kẹp trong tay, khập khiễng xuyên qua hàng rào cây và vườn hoa, tìm hồ nước tẩy rửa bàn tay và đầu gối dính bùn.

Sau khi rửa sạch sẽ, cô cười lạnh một tiếng, quay đầu muốn bắt thằng em trai ngốc để đánh.

"Cái này không có gì, tôi tắt nha." Joe thiếu gia bụm mặt, định đóng lịch sử đen lại.

Kết quả vào lúc hắn muốn thu màn hình về, trong ống kính, Younis xông ra khỏi hàng rào cây, suýt nữa va phải một người.

Đó là một quý bà rất xinh đẹp, bà bị Younis dọa cho nhảy dựng lên một cái, vô ý thức lùi về sau hai bước, được một người đàn ông to cao đi theo sau lưng đỡ lấy.

Nhìn hướng bọn họ đi, hẳn là từ cửa chính của trang viên Manson vào, là “đôi vợ chồng có việc trì hoãn nên tới chậm” trong miệng Joe.

Trong màn hình, giọng của Younis vang lên, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, cháu đi nhanh quá, không thấy hai người đang tới.”

Quý bà suýt nữa bị va phải khoát tay cười cười, vén một lọn tóc bị bung ra sau tai, đôi mắt đẹp cong lên, ngay cả một cái nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng vì vậy mà trở nên ôn hòa sinh động: "Vậy cô cũng phải xin lỗi, vườn hoa đẹp quá, cô cứ luôn hết nhìn đông tới nhìn tây."

Người đang ông to cao nhã nhặn anh tuấn đỡ lấy bà, nhìn về phía Younis gật đầu lên tiếng chào.

Younis tránh đường cho hai người, vội vàng đuổi theo em trai đang luồn lách giữa hàng rào cây, lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Đôi vợ chồng kia lại xuất hiện ở trong màn hình, chỉ là lần này có mỗi bóng lưng, đi ra xa một chút, chốc lát sau lại dừng.

Quý bà kia vòng ra sau lưng chồng mình, khẽ đẩy đẩy lưng ông nói: "Anh đi trước, nhỡ may em lại mất tập trung, xui xẻo cũng không phải là người khác."

Vóc dáng người đàn ông kia rất cao, bị đẩy cũng không nhúc nhích, quay đầu nhìn bà, "Ừ" một tiếng đồng ý, "Phía sau không có ai chống đỡ, va xong em ngã luôn tại chỗ, dĩ nhiên xui xẻo không phải người khác rồi."

Quý bà: "..."

Younis bên ngoài ống kính cười một tiếng.

Trên ghế sa lon, Cố Yến nhìn mặt hai vợ chồng kia, chậm rãi nhíu mày.

Rốt cuộc Younis cũng nhận ra mình chưa tắt camera, mới đưa tay tắt đi.

Tòa bộ màn hình trong phòng khách bỗng nhiên tối sầm lại, quang ảnh đều biến mất.

Cố Yến còn chưa thả lỏng mi tâm, trong đầu sắp hiện ra một suy nghĩ nào đó.

Ngay sau đó, Yên Tuy Chi bên cạnh đột nhiên mở miệng, nói: "Joe, giúp một chút."

Cố Yến quay đầu nhìn về phía anh, chỉ thấy ánh mắt của anh vẫn rơi vào chỗ đôi vợ chồng kia vừa đứng, hơi mất tập trung.

"Hả?" Joe thiếu gia sửng sốt một chút, "À được, giúp cái gì?"

"Tua lại đoạn vừa rồi một lần." Yên Tuy Chi nói.

"Đương nhiên là được." Joe mở mà hình ra một lần nữa, vừa điều chỉnh tiến độ vừa nói: "Đoạn này sao vậy? Có chi tiết gì mà tôi không chú ý tới sao?"

Yên Tuy Chi không trả lời, thẳng đến khi toàn bộ hình ảnh được Joe tua nhanh, giọng nói của Younis bị kéo đến mức biến đổi, anh mới lấy lại tinh thần, giống như bình tĩnh tùy ý đáp một câu: "À, không có chi tiết gì cả. Chỉ muốn nhìn hai người kia lại một lần, cũng để Cố Yến gặp một lần."

Hình ảnh đã được tua đến cuối, ống kính rung lắc lần nữa.

Kia là Younis đang đuổi theo em trai xông vào hàng cây.

Sau đó là chỗ ngoặt, lại là một tiếng hô ngạc nhiên nhẹ nhàng, lại là tiếng bước chân thắng gấp...

Đôi vợ chồng kia cách ống kính rất gần, cũng cách ba người ngồi trên ghế sa lon rất gần.

Có lẽ chỉ cách một bước.

Bọn họ đứng ở nơi đó, cong mắt nhìn về phía Yên Tuy Chi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.