Chương trước
Chương sau
"Tôi không giỏi khen ngợi người khác lắm." Cố Yến đột nhiên nói.

Giọng của hắn trầm thấp, có chút khàn khàn.

Rõ ràng là Yên Tuy Chi đang nhớ lại, nhưng hắn cứ như đi theo ôn lại một lần.

Hắn như nhìn thấy Yên Tuy Chi thời điểm hai mươi tuổi trong trí nhớ, khuôn mặt trẻ trung, khung xương vóc người lộ ra vẻ gầy gò của tuổi thiếu niên, từ đầu đến cuối vẫn đứng ngoài đám người, điềm đạm và cô độc.

"Ừ?" Yên Tuy Chi đáp một tiếng.

"Tôi không giỏi khen ngợi người khác lắm, nhưng sau này nếu mpầy gặp được chuyện gì, cho dù là thú vị hay nhàm chán, thiện ý hay u ám, đều có thể nói cho tôi." Cố Yến chậm rãi nói: "Tôi muốn nghe."

Thậm chí giọng nói kia còn đang chấn động trong lòng Yên Tuy Chi, loại cảm giác chua xót như nước lớn lại tràn đầy lên.

Ăn quen nhớ mùi, Yên Tuy Chi đã nhận thức được triệt để từ chỗ Cố Yến.

Cố Yến như vậy khiến người ta không có cách nào từ chối, ít nhất anh không thể, thậm chí còn có kích động đáp lại.

Yên Tuy Chi đột nhiên thở dài khe khẽ, từ từ thanh tĩnh lại.

Trong phút chốc, anh hơi khép mắt, cảm thấy mình như trở lại hơn hai mươi năm trước, vẫn còn ở trong nhà cũ, cuộc sống chậm rãi trôi qua, anh lười biếng tựa vào bệ cửa sổ, vừa vẽ ngoáy, vừa nói với người trong phòng: "Hai ngày trước mới gặp phải một chuyện kì quái..."

Thật lạ, trong nháy mắt tưởng tượng này, người đang nghe anh oán trách trong phòng lại là Cố Yến.

Mà anh cũng không cảm thấy không tốt chỗ nào.

Con đường trên cao xa xa thỉnh thoảng lại có một hai chiếc xe lướt qua, đèn xe chiếu rọi vào trong phòng, rồi đột nhiên biến mất.

Cố Yến cảm giác cái cằm đặt trên vai mình giật giật, giống như hơi gật đầu, tiếp đó Yên Tuy Chi mới "ừ" một tiếng.

Lại qua một lúc lâu, như là để kiểm chứng câu trả lời này, Yên Tuy Chi mở miệng nói: "Vụ án chữa bệnh đó... Tôi biết cậu rất tò mò. Thật ra thì không cần phải cẩn thận như vậy, không phải là không thể nói, chỉ là tôi không biết nói từ đâu thôi."

Ban đầu Cố Yến còn không biết nguyên nhân, mới vừa rồi nghe Yên Tuy Chi nói đến việc cha mẹ qua đời, hắn bỗng nhiên chạm được vào một góc.

Cha mẹ Yên Tuy Chi chết vì giải phẫu gen, mà vụ án kia cũng liên quan đến giải phẫu gen.

Cố Yến thấp giọng nói: "Bị cáo kia..."

Hắn nói có chút chần chờ, Yên Tuy Chi đã tiếp nhận câu chuyện, anh nhẹ nhàng "a" một tiếng, giống như cuối cùng cũng tìm được lời mở đầu: "Bị cáo kia, đương sự của tôi - Karl • Ru... đã từng tham gia cuộc giải phẫu của cha mẹ tôi."

Đôi khi sẽ có những chuyện châm chọc như vậy, anh vì lời trăn trối của cha mẹ mà kìm chế sự nghi ngờ trong lòng hơn mười năm, nhưng lại chỉ cần một ngày để tái phát.

Bất ngờ khi giải phẫu giống nhau, kết quả giống nhau, có người liên hệ như nhau. Cho dù không có chứng cứ, cũng đủ để anh rơi vào ma chướng năm 15 tuổi lần nữa.

Giống như thứ đè nén nhiều năm rốt cuộc tìm được một nơi để khơi thông, bất kể đúng sai, chỉ cần có thể phát tiết một chút là được rồi.

Anh hy vọng bị cáo sẽ bị bắt vào tù, hy vọng gã có thể nhận được tất cả những gì mà người bị hại đã phải trải qua, hy vọng gã có thể biết một người lẻ loi vắng vẻ 10 năm có mùi vị gì, hy vọng mạng đền mạng.

Anh còn muốn đến nghĩa trang hành tinh Hách Lan, nói với người ngủ ở đó, "Hai người xem, năm đó con nghi ngờ không phải không đạo lý chút nào. Hai người răn dạy con một chuỗi dài như vậy đã vô dụng, có phải nên đứng dậy xin lỗi con không? Mặc dù đã muộn 10 năm, nhưng không sao, con rất rộng lượng, có thể miễn cưỡng thông cảm."

Đáng tiếc người ngủ ở nơi đó sẽ không nghe thấy thật, cũng sẽ không đứng lên ôm anh cười nói xin lỗi như anh mong muốn.

"Hai ngày trước khi nhận được vụ án, tôi gần như không có cách nào ngồi xuống xem tài liệu thật kỹ được." Yên Tuy Chi có chút tự giễu khẽ cười một cái, "Đây chắc là lần tôi không thận trọng nhất. Sau đó cuối cùng có thể đọc được tài liệu, nhưng lại phát hiện chứng cứ bên truy tố có vài chỗ sơ hở."

Chỉ vài thứ rất nhỏ, nhưng có lẽ ở trong một số vụ án khác sẽ bị tất cả mọi người bỏ sót.

Nhưng anh đã thấy được, nên mới khó mà làm lơ.

Tất cả những người quan tâm đến vụ án, bao gồm chính anh, cũng ngầm thừa nhận Karl • Ru có tội.

Nhưng sự tồn tại của những chỗ sơ hở này — dù sơ hở đó là bởi vì sai sót của bên truy tố, cũng mang ý nghĩa sẽ có 0. 01% khả năng là Karl • Ru vô tội.

Mà chỉ cần như vậy, là một luật sư biện hộ, anh nên bảo vệ nó.

Mấy ngày đó, Yên Tuy Chi tự giam mình ở trong phòng ngủ, ngồi rất lâu trong bóng tối.

"Thật ra tôi đã từng có rất nhiều ý tưởng độc ác, cố ý làm lơ những sơ hở kia, thậm chí lợi dùng cạm bẫy ngôn ngữ để những người khác không phát hiện ra được, hoặc xoay mấy vòng trên phiên tòa, dẫn dắt nhân chứng bất tri bất giác nói một vài chứng cứ giả, để điền vào những chỗ sơ hở kia, nếu như tôi muốn thì sẽ có rất nhiều cách đóng đinh đương sự trên chỗ ngồi bị cáo." Yên Tuy Chi dừng lại chốc lát, lại cười một tiếng, thấp giọng nói: "Có phải có chút u ám hay không? Thật ra thì đây đã là kết quả mà tôi hoàn hảo hóa gấp trăm lần rồi đấy, tôi phát hiện... cho dù là thẳng thắn cho nhau biết, tôi cũng không cách nào nói ra những thứ quá u ám hồ đồ kia cho cậu nghe được."

"Khi đó trong đầu gần như chỉ muốn phát tiết, suy nghĩ vô số biện pháp. Nhưng mà..." Yên Tuy Chi nhẹ nhàng thở dài.

Cố Yến có thể cảm giác được anh thử nhếch mép, như muốn cố gắng nở nụ cười như bình thường, không thèm để ý gì, thậm chí còn mang vẻ cười cợt mà nói ra. Nhưng anh lại từ từ thu khóe miệng về, "Đó hẳn không phải là điều bọn họ muốn thấy..."

"Cậu xem, tôi không có cách gì với cha mẹ mình, rõ ràng đã qua đời hơn 10 năm, tôi vẫn còn hy vọng bọn họ không nhìn thấy những thứ kia..."

Anh bỗng dưng yên lặng, qua một lúc lâu mới hừ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Cứ như là bọn họ vẫn còn nhìn thấy được đấy."

Thật ra thì... từ đầu đến cuối anh cảm thấy mình không phải là người tốt lành gì.

Nhưng ở trong 10 năm vừa ngắn ngủi lại rất dài kia, anh thử sống dựa theo lời cha mẹ chúc phúc, không làm quá nhiều chuyện khác người, không đắm chìm trong những thứ không có ý nghĩa, tài trợ cho vài viện mồ côi và cô nhi viện, giúp một vài người có thể giúp, giữ vững một ít thứ chính nghĩa có lẽ không liên quan.

Sau đó anh bừng tỉnh phát hiện, trong lúc vô tình những thứ này đã khắc vào máu xương rồi.

Đây đại khái là thứ mà cha mẹ để lại cho anh, đời này cũng không thể thoát được.

"Tôi ở một mình trong phòng ba ngày, cuối cùng vẫn quyết định bào chữa vô tội." Yên Tuy Chi nói.

Anh quyết định, nhưng anh cũng mất hứng.

Bởi vì anh sẽ đưa Karl • Ru ra tòa.

"Lúc ấy tôi có vài suy nghĩ không đàng hoàng, không hy vọng mình quá quá thoái mái, hy vọng có người mắng tôi mấy câu. Coi như là... mượn miệng người khác để giải tỏa một chút đi." Yên Tuy Chi vừa cười vừa nói, "Không nói được là tâm trạng gì nữa."

Cho nên thái độ lần đó của anh cực kì bất ngờ, bên ngoài nói về anh bằng đủ lời khốn nạn, vừa thẳng thừng vừa sắc bén, giống như một kẻ ngang ngược, coi thường chính nghĩa mà chỉ để ý đến tiền tài và kết quả.

Sau đó như anh mong muốn, lúc bản thân anh rơi xuống điểm thấp nhất, đa số người đều đang mắng anh, miệng phạt bút giết, thậm chí bao gồm một vài người cố ý gây tổn thương.

Tình cảnh khi đó như thế nào, thật sự không dám nghĩ.

Cũng không hy vọng anh nhớ lại tỉ mỉ.

"Tôi từng đọc một bài báo không được đăng, nói sau đó Karl • Ru lại bị đưa lên ghế bị cáo lần nữa, lần đó là do fnầy à." Cố Yến trầm giọng chuyển đề tài.

Yên Tuy Chi: "Ừ."

Sau đó Karl • Ru lại bị dính vào một vụ án, khi ấy Yên Tuy Chi đã tra xét qua, ẩn danh đưa chứng cứ cho cảnh sát.

Mà lần đó, vụ án lớn hơn, chứng cứ nhiều hơn, hơn nữa hẳn sẽ không tìm ra được sơ hở gì khác.

"Khoảng thời gian đó tôi tra xét rất nhiều thứ về gã, nhưng thật đáng tiếc, vẫn không thể tìm được chứng cớ trực tiếp chứng minh gã có liên quan trực tiếp đến cái chết của cha mẹ tôi. Nhưng kết quả xét xử cũng không tệ lắm, mạng đền mạng, đối với nguyên cáo mà nói, đó cũng là một kết quả có thể tiếp thu được." Yên Tuy Chi nói.

Hôm xét xử, anh đi một mình, yên lặng ngồi ở hàng cuối cùng vào tòa lúc bắt đầu xét xử, yên lặng nghe tội danh của Karl • Ru, sau đó yên lặng rời đi.

Ngày đó là sinh nhật 27 tuổi của anh.

Anh còn nhớ sinh nhật 10 tuổi của mình, quý bà xinh đẹp trong nhà sẽ cầm máy ảnh, cười đùa trêu chọc anh, bức tranh vẽ hoa râm bụt kia của anh bị gió thổi lung lay.

Nó rõ ràng như vừa mới trải qua vậy.

Nhưng anh đã đi một mình 12 năm rồi.

12 năm có vẻ như rất ngắn, trong chớp mắt đã qua.

Có lúc lại như dài đằng đẵng.

"Đôi khi tôi sẽ nghĩ nếu như mình tìm được nhiều chứng cứ hơn thì tốt. Có lẽ cha mẹ tôi cũng có thể nhắm mắt trong phiên tòa đó." Yên Tuy Chi yên lặng chốc lát, lại nói: "Nhưng thật ra thì đây chỉ là một lý lẽ hoang đường, bởi vì bị cáo đã đền mạng, người thật sự nhắm mắt là tôi, hai người kia đã ngủ dưới mộ lâu như vậy rồi, sao còn nhìn thấy được nữa."

Bỗng nhiên Cố Yến đã biết tại sao lúc nào anh cũng rửa tay.

Cũng giống như vào thời điểm anh khổ sở nhất, cố ý dụ người khác đến mắng anh vậy.

Anh cô độc một mình đã quá nhiều năm, thói quen dồn tất cả vấn đề vào trên đầu mình, có lúc được như ý, anh sẽ cảm thấy tự chán ghét, tự đóng mình vào chỗ ngồi của bị cáo trước tất cả mọi người, tự mình tố cáo, tự mình phán hình.

Nhưng cho dù chịu hình phạt gì, anh luôn đứng vững, bởi vì đường còn rất dài, anh còn phải đi một mình cực kỳ lâu...

Trong phòng yên lặng, một lúc lâu sau Yên Tuy Chi mới nghe Cố Yến buồn bực nói: "Ít nhất tôi vẫn nhìn được."

Anh sửng sốt, hơi tránh người ra. Anh nhìn thấy một tầng ánh sáng trong đôi mắt của Cố Yến dưới bóng đêm, đang nhìn mình thật sâu.

Tiếp đó, anh cảm giác tay mình bị cầm lấy, những giọt nước vừa mới rửa tay đã sớm khô, cũng đã nhuốm nhiệt độ cơ thể của Cố Yến, nhưng vẫn lạnh hơn bàn tay của hắn nhiều.

Anh thấy Cố Yến rũ mắt, hơi cúi đầu hôn lên ngón trỏ của mình...

Sau đó là ngón giữa, ngón áp út, ngón út...

Cố Yến hôn từng ngón một, mỗi lần chạm vào, trong lòng Yên Tuy Chi lại mềm đi một chút, đến cuối cùng đã mềm đến nhũn cả ra.

Anh hơi cuộn ngón tay, nói với Cố Yến: "Ngẩng đầu."

Yên Tuy Chi tiến lên hôn cằm hắn, sau đó là khóe miệng, cuối cùng là môi.

...
Bóng đêm ấm áp, ánh sáng như nước.

Lời chúc sinh nhật từ rất xưa vang lên vô số lần trong đầu anh: "Chúng ta hy vọng con vĩnh viễn không buồn không lo, không cần trải qua bất kỳ thống khổ gì, không cần lớn lên đặc biệt, không cần tìm hiểu những thứ phức tạp mâu thuẫn, không cần phải lựa chọn những gì phiền toái..."

Yên Tuy Chi khép mắt, hôn Cố Yến, rốt cuộc có thể đưa ra câu trả lời vào 28 năm sau —

Thật xin lỗi, hình như con chưa làm được bất kì thứ gì mà hai người hy vọng. Nhưng con vẫn khá may mắn, vì đã gặp được một người.

Cho nên đừng lo lắng, chúng con sẽ sống rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.