Chương trước
Chương sau
Cáo già trong miệng Joe là cha hắn ta - Dvor • Eweth tiên sinh, là một nhân vật nổi tiếng trong Liên Minh.

Nhưng ấn tượng của đa số người đối với ông ta đều dừng lại trong các bài báo, Eweth tiên sinh luôn mang theo nụ cười bình dị gần gũi lễ phép, mái tóc bạch kim cắt tỉa gọn gàng, đuôi tóc hơi vàng kim.

Cho dù đã qua tuổi thịnh niên, bắt đầu già yếu, nhưng vẫn là một người đàn ông phong độ.

Nhà Eweth mấy đời liên tiếp đều có loại khí chất đối ngoại này, cho nên độ hảo cảm của mọi người cực kì cao.

Ban dầu tổ tiên dùng tài khởi bước từ công nghiệp quân sự, càng về sau chuyển sang dân sự, sau đó giao thiệp với đủ loại lĩnh vực, nhà Eweth luôn có thể tiến lên cực kì thuận lợi, điều này không liên quan gì đến khí chất và hình tượng của gia tộc bọn họ.

Đến đời của Joe thiếu gia... chắc là đột biến gen —

Chị gái hung dữ, em trai ngu ngốc.

Nhưng Dvor • Eweth tiên sinh trên màn hình của Joe thiếu gia lại rất hiếm thấy.

Trong bức ảnh đang nhảy liên hồi kia, Eweth ngồi trong thư phòng, hai mắt trợn lên nhìn ống kính, một tay cầm gạt tàn thuốc thủy tinh, giống như một giây kế tiếp sẽ ném về phía ống kính này vậy.

Chả còn thấy sự lịch thiệp lễ nghi gì nữa rồi, chênh lệch khá xa với hình tượng trước sau như một của ông ta trước công chúng.

Nhìn một cái liền biết là sản phẩm của Joe thiếu gia, cũng chỉ có hắn ta mới có thể chọc Eweth tiên sinh lịch thiệp trong mắt mọi người thành như vậy.

Joe búng màn hình một cái, thưởng thức khuôn mặt nổi giận lôi đình của ông ta, xùy một tiếng lầu bầu nói: "Lại run tay rồi..."

Vừa nói vừa không chút do dự cúp truyền tin.

"Không nhận?" Cố Yến hỏi.

"Không nhận! Nhất định là tay ông ta run. Đã nhiều năm như vậy, có lúc nào ông ta truyền tin cho tôi đâu, có chuyện đều là bảo Younis truyền đạt." Joe hừ một tiếng nói, "Cậu không biết, năm ngoái tôi đã từng trải qua một lần rồi. Lúc ông ta nằm viện đó, tôi cho rằng có chuyện gì thật, chút suy nghĩ liền nhận, kết quả cậu đoán thế nào, cáo già vừa nghe thấy giọng tôi liền nói "Nhầm số rồi", nói xong cúp luôn. Đổi lại là cậu thì có thể nhịn không? Dù sao tôi thì không."

Kết quả vừa mới dứt lời, xin truyền tin lại nhảy ra ngoài.

Thiết lập màn hình của hắn ta vẫn chưa đổi, góc độ vẫn là chia đều, xin truyền tin vừa nhảy ra, Yên Tuy Chi và Cố Yến liền thấy rất rõ ràng.

Vẫn là khuôn mặt cha già nổi giận nào đó.

"Lại tới?" Joe nhướng mày.

Khả năng hai lần đều run tay đúng là quá nhỏ, chắc là thật sự có chuyện.

Joe chần chờ hai giây, cuối cùng vẫn căng mặt nắm lỗ mũi ấn chấp nhận.

"Có chuyện gì?" Hắn ta còn chẳng thèm chào hỏi, vừa nhận đã ném ra một câu như vậy.

Không biết đối diện thế nào, đột nhiên vang lên mấy tiếng xì xào, tiếp đó một giọng nữ truyền tới, thấp giọng lầu bầu một câu gì đó mới nói: "A lô!"

Joe sửng sốt một chút, "Younis? Chị cầm của lão... Chị có chuyện gì thì lấy máy thông minh của chị á, cầm của ông ta làm gì? Sợ em nhận à?"

"Chị có bệnh sao?" Chị gái Younis nói: "Chính là ông ta gọi đó, sắp đến lúc nói chuyện lại ném tai nghe vào tay chị. Không nói nhảm nhiều, bọn chị không đến khách sạn Hanjin Garden được."

"Ồ, bravo." Joe hừ một tiếng, "Không phải, ông ta gọi chỉ để bảo chị nói cái này thôi à? Cảnh sát cũng đã phong tỏa rồi, ai mà vào được, còn cần ông ta tự báo cho em sao? Lại quanh co lòng vòng như vậy nữa. Hai người đang ở đâu?"

Younis nói: "Ngay tại khu Pháp Vượng thôi. Vốn đã đến khách sạn rồi, trên đường đột nhiên nhận được tin. Lão già không yên tâm về mày, cho nên bọn chị ở đây chờ trước."

Vừa mới dứt lời, bên cạnh Younis mơ hồ truyền đến tiếng đầy vẻ uy nghiêm của Dvor • Eweth, "ĐM!"

Younis không hề sợ ông ta, tiếp tục nói với Joe: "Đừng để ý tới lão, lão nghe nói có án mạng, trong lòng không nỡ, kiếm cớ nói chuyện điện thoại với mày thôi. Chết vì sĩ diện mà ra vẻ một giờ."

"Nói bậy nói bạ gì đấy?!" Dvor • Eweth không hề lịch thiệp mà trách móc.

Younis: "Nói bậy nói bạ gì đâu? Lần trước lúc ở hành tinh Thiên Cầm, không phải cha cũng giục con gọi cho tên ngốc này sao?"

Joe: "...Quý cô Younis, em còn đang nghe đấy, chị có thể chú ý cách dùng từ một chút không?"

Younis: "Mày im miệng, đợi một lát."

Có vẻ như cô đang nói chuyện với Dvor • Eweth, Eweth cả giận nói: "Nói nhảm cái gì, đưa tai nghe cho ta."

"Muộn rồi." Younis nói.

"Con cướp tai nghe của ta làm gì!" Eweth lại nói.

Hai cha con này lúc gào lên thì giọng người này còn cao hơn người kia, cho dù Joe không mở loa, cũng có thể nghe được đại khái.

Yên Tuy Chi theo lễ phép làm một động tác tay với Joe, tỏ ý anh và Cố Yến tránh một chút trước.

Kết quả Joe đại thiếu gia rất chính trực, khoát tay với bọn họ, dùng khẩu hình nói: "Chạy làm gì, tội gì chứ, cũng không phải chuyện gì bí mật."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, trong tai nghe truyền tới một loạt tiếng giày cao gót lộp cộp, tiếp theo là tiếng khóa cửa.

Younis hạ thấp giọng xuống, "Không lằng nhằng nữa, chúng mày ở khách sạn phải cẩn thận một chút... Có thể liên quan đến đám Manson đấy."

"Có ý gì? Sao chị biết có liên quan đến nhà Manson? Nghe tin tức ở đâu thế?" Joe hỏi.

Cố Yến và Yên Tuy Chi nhìn về phía hắn ta.

"Không có." Younis nói, "Sở cảnh sát chỉ nói với bọn chị đơn giản là chỗ chúng mày xảy ra chuyện, là nhân viên phòng giám sát đúng không?"

"Ừ, đúng vậy."

"Cho nên mới kỳ quái. Một nhân viên mà liên tưởng đến đám người Manson có phải có chút miễn cưỡng hay không? Nhưng lão già cứ cảm thấy như vậy." Younis dừng một chút mới nói, "Chị cảm thấy trước đây chúng ta có chút hiểu lầm về quan hệ của lão già với nhà Manson, chuyện trước kia có thể không đơn giản như chúng ta nghĩ."

"..." Joe trầm mặc chốc lát. Trong hai năm này, thỉnh thoảng hắn ta sẽ sinh ra một loại ảo giác rằng quan hệ với cha Eweth cũng không đến nỗi kém như vậy, ví dụ như vừa rồi.

Một mặt đúng là Eweth đang dần hời hợt với nhà Manson, một mặt khác là bởi vì Younis ở giữa điều hòa.

Chỉ khi nào nhắc tới đề tài liên quan đến "trước kia", hắn ta sẽ lại sinh ra một chút chán ghét.

Younis suy nghĩ một chút lại nói, "Nhưng bây giờ muốn lật lại những chuyện kia cũng có chút phiền toái, tin tức không đủ, muốn tránh được mạng lưới quan hệ của lão già càng khó hơn, dẫu sao người phụ trách xử lý vài vụ án đó lại không đơn giản."

Joe gãi đầu một cái, theo bản năng bài xích đề tài như vậy. Hắn ta nghe xong thì mơ hồ "ừ" một tiếng.

Đối với lời của Younis, cảm giác của hắn ta rất phức tạp.

Một mặt, nếu như suy đoán về cha mình của hắn ta mấy chục năm nay là hiểu lầm, thật ra là chuyện tốt, thậm chí hắn ta còn có chút mong đợi.

Nhưng mặt khác, hắn ta lại lo lắng kết quả tra được sẽ càng làm tăng suy đoán trước kia.

"Cũng có thể không phải những người đó làm." Joe không nhịn được nói một câu.

Nhưng vừa nói xong, hắn ta lại muốn cắn lưỡi mình. Bởi vì lời này nghe rất giống hưởng ứng.

Quả nhiên, Younis chỉ chờ thái độ này của hắn ta.

Cô lập tức nói: "Đúng, cũng có những chuyện ở khía cạnh khác như vậy, có lẽ đám luật sư, thẩm phán, cảnh sát phụ trách xử lý lúc ấy không liên quan đến các gia tộc, nhưng mà..."

Younis vừa nói lại rơi vào khó khăn, "Thật ra thì rất khó để nhận định, ai có thể xác định được người nào không có quan hệ thật, người nào giả bộ không có quan hệ đâu."

Có danh tiếng của gia tộc Eweth chống sau lưng, bọn họ làm cái đều dễ dàng hơn người khác một chút. Tin tức cũng tới nhanh hơn người bình thường, muốn điều tra cũng đơn giản hơn. Có người tốn mười mấy năm mới có thể sờ được một góc, nhưng điểm bắt đầu của bọn họ đã ngay tại trung tâm.

Nhưng thật ra đến một vài thời điểm, bọn họ sẽ bởi vì quan hệ rắc rối khó gỡ của gia tộc mà dừng bước không thể tiến lên, càng bị trói buộc hơn người bình thường, cuối cùng ngược lại phải nhờ sự giúp đỡ của người bên ngoài.

"À? Đúng rồi, Cố đâu? Hắn là luật sư, lại là số ít người có thể yên tâm, nếu không mày..." Younis nói.

Joe thầm nói trước mặt em còn ba luật sư nè, người nào cũng khiến người ta yên tâm hết.

Hắn ta nhìn mấy người trên ghế sa lon một cái.

Thành thật mà nói, hắn ta căn bản không muốn kéo người mình quan tâm vào loại chuyện này, tốt nhất một đầu ngón tay cũng không được chạm. Tránh cho việc tra ra cái gì thật, làm dơ bẩn tay bọn họ, còn ảnh hưởng đến quan hệ.

Nhưng mà...

Nếu quả thật không đề cập đến, hoàn toàn giữ im lặng với bạn bè, cũng không phải là chuyện tốt.

Joe thiếu gia cảm thấy nửa đầu mình sắp rối như bòng bong, hắn ta thật sự không giỏi loại chuyện cân nhắc đi đắn đo lại này, không chịu ngồi yên mà xoa mặt đến biến dạng, "Cậu ta còn nhỏ hơn em mấy tuổi mà, căn bản không tiếp xúc đến mấy chuyện đó đâu."

"Vậy còn có người lớn tuổi hơn một chút không?" Younis hỏi.

Cô vừa nói vừa có chút tiếc nuối, "Haiz—"

"Chị thở dài cái gì?" Joe nghiêm mặt.

"Nhớ tới một người, nếu anh ta còn, ngược lại là có thể hỏi được." Younis nói.

"Ai?"

"Viện trưởng học viện pháp luật trường mày đó." Younis nói.

Joe có chút khiếp sợ: "Chị còn có quan hệ với thầy ấy? Sao em không biết?"

"Nói nhảm, chị thấy ai còn phải báo cáo với mày chắc? Hơn nữa không phải mày không muốn dính đến chuyện gia tộc chút nào sao, biết cái đếch gì!" Younis mắng xong còn nói, "Không tính là có giao tình, bởi vì một ít chuyện tập đoàn mà qua lại mấy lần, nhưng ngược lại chị có thể chắc chắn anh ta không có quan hệ với nhà Manson. Hơn nữa mấy này nay chị mới phát hiện một vụ án năm xưa anh ta từng làm có chút liên quan đến mấy chuyện kia..."

Joe sửng sốt một chút, "Vụ án gì?"

"Từ lâu rồi, một vụ án chữa bệnh." Younis nói.

Vụ án chữa bệnh?

Joe phản ứng lại, hắn ta vừa không phải đám cuồng ngược bên học viện pháp luật, cũng không phải khổ chủ thầm mến mười năm gì kia, cho nên không hiểu sâu lắm về lí lịch đời người của Yên Tuy Chi. Đa số đều nghe được từ chỗ Cố Yến.

Trong những thứ hắn ta biết, thật sự là có vụ án chữa bệnh... Không phải vụ án cũ mà báo cáo phân tích Cố Yến phải viết một tháng lại bị bỏ đi đó sao?

Hắn ta đang tìm kiếm trong đầu, Younis lại nói: "Được rồi, nói những thứ này cũng không có ích gì, người cũng đã mất."

Joe "..."

Ừm... Chị có hiểu cải từ hoàn sinh không?

Yên Tuy Chi và Cố Yến không có sở thích biến thái gì, cũng không có hứng thú với việc nghe lén người khác nói chuyện.

Cho dù liên quan đến Manson, cũng có thể chờ cúp truyền tin rồi hỏi lại Joe. Cho nên khi giọng nói của Younis bắt đầu hạ xuống, Cố Yến và Yên Tuy Chi cũng đã tự giác đóng lỗ tai.

Sự chú ý lúc này của bọn họ đang đặt lên cái hình Dvor • Eweth ném gạt tàn thuốc kia.

Bởi vì bọn họ thấy được một món đồ khá thú vị trong góc bàn làm việc của Dvor • Eweth—

Một vật trang trí tạo hình lá bài poker "Tép".

"Cậu cảm thấy thế nào?" Yên Tuy Chi khều ngón tay Cố Yến, thấp giọng hỏi.

Cố Yến liếc cái tay cọ loạn của anh, "Ừ, chốc nữa hỏi xem."

Hai người nói xong thì ngẩng đầu một cái, liền phát hiện Joe đại thiếu gia đã cúp truyền tin, tai nghe còn chưa tháo, nhưng ánh mắt sâu xa lại nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi, mang theo vẻ chần chờ, mong đợi, đắn đo và... sợ hãi. Giống như bị đè ép cái gì, muốn nói lại thôi.

Yên Tuy Chi: "?"

Luật sư Cố: "???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.