Chương trước
Chương sau
Joe bị hỏi như vậy, còn ngây ngốc hơn cả Cố Yến: “Có ý gì? Tôi không thể tới sao?”
Hắn ta quay đầu nhìn trang viên đèn đuốc sáng choang của khách sạn, buồn bực nói: “Luật sở của các cậu gửi thư mời cho tôi mà.”
Cố Yến: “Thư mời của Nam Thập Tự?”
Hắn cũng không quá phụ thuộc vào Nam Thập Tự, chỉ có khái niệm hợp tác đơn giản. Làm việc nhiều năm không đổi chỗ, cũng chỉ là bởi vì làm bạn với trợ lý Adams.
Cho nên ở trước mặt người càng thân thiết, hắn càng ít gọi Nam Thập Tự là “luật sở của chúng tôi”, mà chỉ gọi thẳng tên.
Dĩ nhiên Joe biết điều này, vừa rồi hắn ta chỉ hơi ngẩn ra, lúc này kịp phản ứng mới sửa lời: “Đúng, người họ Cao đối tác của Nam Thập Tự nói với tôi. Thấy các cậu kinh ngạc như vậy… Thông báo không giống nhau?”
Yên Tuy Chi nói: “Trước đó vẫn luôn nói là tiệc rượu nội bộ, hoan nghênh thực tập sinh đến, tạm thời sửa lại sao?”
Cố Yến hỏi: “Cậu nhận được thư mời lúc nào?”
“Mấy ngày trước.” Joe nói, “Trước đó tôi nghĩ rằng nhất định cậu sẽ kiếm cớ trốn đi, nên mới từ chối Cao tiên sinh. Tối hôm qua mới biết hai ngươi cũng tới, nên đã đổi ý, đặc biệt yên lặng tới để cho hai người ngạc nhiên mừng rỡ. Bây giờ nhìn lại, hình như chỉ có ngạc nhiên chứ không có mừng rỡ!”
Joe đại thiếu gia nửa thật nửa giả oán trách một câu, còn đặc biệt tự nhiên quay đầu vỗ Kha Cẩn một cái, “Đúng không?”
Dự chú ý của Kha Cẩn có chút phân tán, nghe hắn ta nói vậy, thật lâu sau mới có phản ứng, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu ta mới nhìn lại.
Joe luôn có vạn phần kiên nhẫn với cậu ta, đến khi nhìn thấy tầm mắt Kha Cẩn, hắn ta mới cười lên, lại nói với Cố Yến, “Nhìn đi, câu ấy cũng đồng ý.”
Cố Yến đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Còn có người nào biết không?” Hắn lại hỏi.
“Tôi nghe được tin tức nói là sinh nhật của vị đối tác Cao Khoái của các cậu, quyết định náo nhiệt một chút. Dĩ nhiên, nhưng tôi cảm thấy mục đích chủ yếu của gã là muốn kéo mạng lưới quan hệ với mấy gia tộc lớn. Cho nên… nhất định sẽ có mấy nhà như Manson, Badel, Cliff vân vân, à, còn có loại tự do như tôi nữa.”
Joe liệt kê mấy cái tên đại khái, còn nói: “Bây giờ nhìn lại, thông báo trong ngoài không giống nhau. Không trách, tôi đã nói sao cậu có thể tham gia buổi tụ họp như vậy được, ngay cả tôi còn cảm thấy hết sức nhàm chán mà.”
Tin tức của hai bên gộp lại, cho dù là Yên Tuy Chi Cố Yến, hay là Joe đều mất hứng thú đi một chút.
“Tôi rất ghét bị lừa gạt.” Joe nói, “Hay là dứt khoát không đi vào, chúng ta tự…”
Hắn ta còn chưa nói hết, đã có mấy người mặt mày vui vẻ đi ra khỏi khách sạn.
Đều là đám đối tác và trợ lí của Nam Thập Tự, Adams cũng ở bên trong, nháy mắt với Cố Yến mấy lần.
Như vậy muốn chạy cũng không chạy được.
Joe đại thiếu gia cũng không kiêng dè gì, cười ha ha phô ra một bản mặt như đi viếng ma, được đón vào trong khách sạn cùng bọn Yên Tuy Chi.
Hai trang viên trước sau khách sạn được xây theo kiến trúc song song, trung gian là một vườn hoa bằng kính lớn, tiệc rượu được tổ chức trong vườn hoa.
Yên Tuy Chi vừa đi vào liền thấy các thực tập sinh run lẩy bẩy, ngồi ở bàn ăn bình thường trong góc, giống như một tổ chim cút.
“Nguyễn —” Locke thấy Yên Tuy Chi thì như gặp được cứu tinh, nhưng lại ngại nên không dám đề cao giọng, chỉ có thể điên cuồng vẫy vẫy, “Nguyễn — bên này —”
So với những người khác, ngược lại bọn họ có vẻ thú vị hơn một chút.
Vì vậy Yên Tuy Chi giơ tay lên báo cho biết, liền đi tới chỗ bọn họ.
Cố Yến vào trong hội trường, nhìn lướt qua, cũng vội vàng đi theo.
Tiếp theo là Joe thiếu gia và Kha Cẩn…
Locke không ngờ mình lợi hại như vậy, gọi hẳn được bốn người tới, bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, len lén tát vào miệng mình một cái, “Ai bảo mày gọi loạn…”
Mấy thực tập sinh này có quan hệ rất tốt với Yên Tuy Chi, nhưng thấy Cố Yến lại như chuột thấy mèo, chứ đừng nói đến người xa lạ nhìn một cái liền biết là kim chủ bậc ba như Joe.
“Chào luật sư Cố ạ, hai vị này là?”
Ánh mắt đám thực tập sinh cực kì đáng thương, khiến người xem cũng không đành lòng.
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn Cố Yến, Cố Yến thản nhiên quay đầu nhìn Joe, Joe đầy vẻ vô tội.
“Được rồi, giới thiệu một chút cho các cậu vậy…” Yên Tuy Chi không nhịn được, cười lên.
Nhưng anh vừa muốn giới thiệu, liền bị Joe thiếu gia đoạt trước, “Joe, đàn anh trên các cậu mấy khóa. Các cậu đều ở đại học Metz hả?”
Từ trước đến nay hắn ta tự giới thiệu đều không nhắc tới họ, so với gia tộc sau lưng, hắn ta càng hy vọng nhấn mạnh bản thân mình.
Đám Locke liền vội vàng gật đầu, “Vâng, đều là.”
Loại tự giới thiệu này trực tiếp lướt qua những thân phận khác, chỉ nói là đàn anh, để cho mấy vị thực tập sinh run lẩy bẩy buông lỏng một ít.
“À.” Joe nói, “Tôi cùng khóa với luật sư Cố của các cậu, nhưng lớn hơn mấy tuổi, nghiêm chỉnh mà nói thì luật sư Cố của các cậu còn phải gọi tôi là anh, các cậu muốn gọi gì thì tự xem đi.”
Cố Yến: “…”
Thực tập sinh: “…”
Yên Tuy Chi rất kinh ngạc, anh ỷ vào mọi người không chú ý, rũ tay ngoắc ngoắc ngón tay Cố Yến, “Joe còn lớn hơn cậu?”
Anh vẫn cho là hai người cùng tuổi, thậm chí bởi vì nguyên nhân tính cách, luôn cảm thấy Cố Yến lớn hơn một chút.
Đối với loại động tác nhỏ này, luật sư Cố cực kì hưởng thụ.
Nhưng hắn vẫn không trả lời cái gì, Joe thiếu gia đã tự nghe ra chữ quan trọng nhất, lỗ tai cực thính mà nói: “Đúng vậy, không biết sao? Tôi lớn tuổi hơn hắn, chỉ là lưu ban mấy cấp, liền thành cùng khóa.”
Hắn ta nhắc tới loại chuyện này cực kì thản nhiên, trong nháy mắt đã khiến đám thực tập sinh cảm thấy thân thiết.
“Anh cũng là học viện pháp luật sao?” Feilida đầy vẻ tò mò, dẫu sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến sinh viên từng này tuổi ở học viện pháp luật.
“Em nhìn tôi giống sao?”
“Ặc…”
“Tôi cảm thấy chắc hẳn viện trưởng của các cậu sẽ không cho phép học viện pháp luật có một sinh viên quấy rối như tôi đâu.” Joe thiếu gia nói có lý chẳng sợ, “Tôi cũng không phải đồ cuồng ngược.”
“…”
Có vài tên chày gỗ rất có bản lĩnh như vậy, chỉ một câu nói đã có thể khiến những người tại chỗ trúng đạn hết, từ thực tập sinh, đến Cố Yến rồi đến bản thân Yên Tuy Chi, không một ai may mắn tránh khỏi.
Joe đại thiếu gia nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của bọn họ, bỗng nhiên ha ha cười lớn, “Được rồi, không đùa các cậu nữa. Nói thêm gì nữa, chắc luật sư Cố của các cậu sẽ trở mặt với tôi mất.”
Hắn ta vừa nói vừa chỉ chỉ Kha Cẩn, giọng dịu hẳn đi, “Người này mới là đàn anh ở học viện pháp luật của các cậu, cùng khóa với Cố, họ Kha.”
Bác sĩ tâm lý đặc biệt phụ trách trị liệu cho Kha Cẩn đã nói, không nên đối đãi quá mức khác biệt với cậu ta, làm thế nào để như bình thường là được, như vậy mới dễ dàng kích thích đến tâm trạng của cậu ta.
Nhưng trong cuộc sống thường ngày, thật ra thì rất khó làm được điều này, cho dù là bạn học hay là bạn bè, luôn luôn hoặc ít nhiều sẽ coi cậu ta như một người đặc biệt để chăm sóc, chỉ có Joe vẫn luôn cố gắng làm theo.
Là sinh viên của học viện pháp luật, ít nhiều sẽ nghe nói về chuyện của Kha Cẩn, cho nên bọn Locke vô cùng thức thời, lễ phép gọi đàn anh, cũng không có hỏi nhiều.
“Mấy cậu đến đây lâu chưa?” Yên Tuy Chi nhìn ra vườn hoa một cái, hỏi Locke.
“Được một lát rồi.”
Feilida không nhịn được, lặng lẽ nói: “Không phải nói chỉ có người trong luật sở chúng ta sao? Là tôi hiểu sai vấn đề hay là cái gì, trường hợp lớn như vậy, đa số những người ở trong này đều xuất hiện trên đủ mặt báo rồi đấy.”
“Vừa rồi tôi đã lặng lẽ hỏi thăm một chút, không chỉ có vậy đâu.” Anna nói, “Ngày mai sẽ còn có một đợt trình diện nữa cơ.”
Đèn đuốc trong vườn hoa sáng choang, có ghế sa lon có bàn ăn, còn có đủ loại giải trí, tiện nghi không khác gì trong phòng lắm. Nhưng nóc vườn lại làm bằng kính, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trời sao không sót gì.
“Nếu như làm lơ mấy lời khách sáo giả mù sa mưa ầm ĩ kia, hoàn cảnh vẫn rất tốt.” Joe nói, “Tôi thấy góc này cũng được, chúng tôi ngồi uống rượu luôn ở đây, mấy cô cậu sẽ không để ý chứ?”
Ngược lại mấy thực tập sinh rất thích hắn ta, liền vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không ngại không ngại.”
Nhưng hiển nhiên, nguyện vọng này cũng không dễ dàng đạt thành như vậy.
Cho dù bọn họ có làm lơ đám khách khứa kia, đám khách đó cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.

Có người đến khách sáo hàn huyên, có người đến để làm quen.
Tóm lại, một góc của bọn họ chưa từng được yên tĩnh, đám người cầm rượu đến chào hỏi nối liền không dứt.
Các thực tập sinh vô cùng tuyệt vọng.
Trong đó không ít người thật sự tò mò về Yên Tuy Chi.
“Cậu thực tập sinh cực kì nổi tiếng kia hả?”
“Tôi cũng nghe nói.”
“Đúng vậy, vụ án nhà Manson.”

Đây gần như là lời mờ đầu tiêu chuẩn rồi.
Cố Yến và Joe luôn là người được chào hỏi đầu tiên, một người không lạnh không nóng, một người cà lơ phất phơ.
Hai người có thể chặn lại hơn nửa rượu. Nếu kiên trì muốn trò chuyện thêm mấy câu, luôn đụng phải vách tường ở chỗ Yên Tuy Chi.
Quy trình cơ bản đại khái là như vậy ——
“À, cậu chính là thực tập sinh đó sao?”
Yên Tuy Chi giả bộ ngu: “Ai cơ?”
“Không phải cậu sao? Người nhận vụ án nhà Manson đó.”
Yên Tuy Chi: “Không phải tôi nhận.”
“Nhầm rồi à?”
“Là hội ủy viên hỗ trợ luật pháp ngẫu nhiên gửi tới.”
“…”
“Tôi đã nghe nói về biểu hiện trên tòa của cậu, vô cùng đáng để tán dương.”
Yên Tuy Chi: “Vậy ngài càng phải khen thầy tôi hơn, cơ bản đều là công lao hướng dẫn từ xa của hắn.”
“Người tuổi trẻ khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng cũng không cần khiêm nhường như thế. Một thực tập sinh có thể giải quyết vụ án đẹp như vậy, cũng không phải dựa hết vào thầy là được.”
Yên Tuy Chi: “Đúng vậy, còn dựa vào thông tin hiện đại nữa.”
“…”
“Ít nhất biểu hiện trên tòa của cậu rất giỏi, nghe nói vô cùng trấn định.”
Yên Tuy Chi: “Tạm được, có điều chân vẫn hơi run, phải cảm ơn thiết kế của ghế bào chữa, đã hoàn hảo chặn lại nửa người dưới.”
“…”
“Lúc ấy tôi có may mắn ngồi nghe, những điểm bào chữa vô cùng thông minh, một thực tập sinh có thể làm được điều này, đúng là rất khiến người ta kinh ngạc.”
Yên Tuy Chi: “Vậy không cần phải kinh ngạc, vốn dĩ cũng không phải điểm bào chữa tôi tìm ra.”
Anh nói xong quay đầu nghiêm trang nói với Cố Yến, “Thầy, vị tiên sinh này đang khen thầy kìa.”
“…”
Người này còn nhớ mình vẫn đang khoác lớp da thực tập sinh, phong cách dùng từ ngữ lúc nói chuyện khác hẳn với lúc còn làm viện trưởng.
Nhưng cũng không khiến khách khứa vui vẻ là bao.
Cùng với việc đuổi người, anh cũng âm thầm nhớ những người tò mò về mình trong lòng.
“Má nó.” Locke xòe ngón tay ra đếm, “Vừa rồi có những ai nhỉ, mấy vị cấp trên đối tác của chúng ta, Tần tiên sinh – trùm máy thông minh bằng kim loại? Cliff, 1/3 tàu bay mà Liên Minh dùng đều là của nhà đó nhỉ? Nhưng hình như ông ta nghiêng về vận chuyển hàng hơn? Còn có Badel tiên sinh, nhà ông ta… nhà ông ta làm cái gì nhỉ?”
“Làm chất thuốc thì phải.” Feilida nói, “Dù sao đầu trâu mặt ngựa cái gì cũng có.”
Liên kết mạng lưới quan hệ với đủ ngành nghề, đây là một chuyện được các luật sở trong Liên Minh ưa chuộng nhất hiện giờ.
Cho nên tiệc rượu như vậy cũng dễ hiểu, chẳng qua là các thực tập sinh có vẻ không ứng phó được với cục diện này thôi.
Nhưng không bao lâu, thầy của mỗi người bọn họ đều tới, dẫn bọn họ đi cho đám cấp trên kia quen mặt. Cuối cùng ngay cả lão cổ hủ để Hobbs cũng tới.
Lão giằng co ở bệnh viện vài ngày, cuối cùng đã thoát khỏi nghi ngờ lây nhiễm, lại nghỉ ngơi một ngày ở nhà, đây là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Cậu…” Lúc Hobbs thấy Cố Yến, ánh mắt trở nên rất phức tạp, “Cậu lại nhận vụ án Ông lắc đầu kia.”
Không nói được là giọng ông ta có vẻ kinh ngạc nhiều hơn, hay là chế giễu nhiều hơn. Nói như thế nào đây, có chút giống như tiền bối đang nhìn một hậu bối không làm theo lẽ thường vậy.
“Tìm tôi thì tôi nhận.” Cố Yến trả lời vô cùng bình thản.
Hobbs liếc Adams đang uống rượu cách đó không xa một cái, “Điều càng làm tôi kinh ngạc chính là, thế mà trợ lý của cậu cũng đồng ý.”
Cố Yến nói: “Quả thật.”
Hobbs vốn là không thích nói chuyện phiếm, lại không có gì hay để trò chuyện với Cố Yến. Nghe xong, lão ta híp cặp mắt ưng nói: “Đúng là tôi không thể hiểu được suy nghĩ của đám trẻ tuổi các cậu.”
Ánh mắt của lão quét qua người Yên Tuy Chi, hơi dừng lại một cái chớp mắt, lại nói với Locke: “Đi thôi, rúc ở xó xỉnh mãi thế thì cần gì phải tới tham gia tiệc rượu?”
Locke ngượng ngùng gãi đầu, lên tiếng chào đám Yên Tuy Chi rồi theo Hobbs đi xa.
Rất nhanh bọn họ đã tụ lại bên cạnh đối tác họ Cao kia, tiếp đó lại hàn huyên với đám Cliff, Badel, giống như mấy phút ngắn ngủi đã trở thành một phe phái.
“Lão già kia lại còn có lúc cười ha ha.” Yên Tuy Chi nhìn Hobbs, than thở một câu.
Joe nói, “Vừa rồi lão còn cười với tôi cơ mà.”
Thật ra thì điều này cũng quá bình thường, dẫu sao quyền phát biểu của những người này cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được, lúc quan hệ tốt luôn có thể nói được vài lời hay. Rất ít ai sẽ gây khó dễ với sự phát triển của tiền đồ của mình, bao gồm cả người cổ hủ như lão Hobbs.
Nhưng mà không bao lâu, đám người tụ tập kia đã bị đánh tan.
Có người lững thững tới chậm.
Người mới tới đi theo đoàn, ít nhất cũng tầm mười người, nhưng phần lớn đều dừng bước ở cửa vườn hoa, giống như vệ sĩ tận trung với cương vị, túm năm tụm ba cùng đứng giữ trật tự ngoài cửa.
Thật sự đi vào vườn hoa chỉ có ba người, hai trong số đó là anh em, ngũ quan có chút giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược. Người lớn tuổi hơn để tóc ngắn, lúc nhìn người, ánh mắt luôn đảo qua một cái, mang theo một sự kiêu ngạo.
Rất đúng dịp, trước đó không lâu Yên Tuy Chi còn đối mặt với gã ta, ngay trên tòa án hành tinh Thiên Cầm.
Gã ta là con trai trưởng nhà Manson, Brewer · Manson.
Người phục vụ bưng mâm đi nghênh đón, Brewer · Manson cũng không thèm nhìn tới, tùy ý cầm một ly rượu trong đó lên. Ánh đèn chiếu vào chiếc nhấn ở ngón trỏ, trên nhẫn là ba viên kim cương đen và chữ K lớn, để lộ ra vẻ giàu sang.
Đi sau gã ta nửa bước, là Miro · Manson – con thứ hai nhà Manson. Để tóc dài hơn anh trai một chút, cẩn thận vuốt vào sau gáy, còn vài sợi tóc rũ sang một bên, phối hợp với cặp mắt kia của gã ta, nhìn ai cũng lộ ra một vẻ hài hước. Sau khi vào cửa gã ta cũng chọn một ly rượu, còn chưa chào hỏi với ai đã nhướng mày uống mấy hớp. Gã ta cũng đeo một đồ trang sức giống Brewer, ba viên kim cương đen ôm lấy một chữ K lớn, chỉ là không phải nhẫn, mà là khuyên tai, bấm lên tai để lộ ra vẻ… cợt nhả.
Người còn lại chính là trợ lý của hai người.
“Đúng rồi, George · Manson thế nào rồi?”
So sánh với hai người kia, tiểu thiếu gia nhà Manson đúng là… chỉ là một tiểu thiếu gia mà thôi. Yên Tuy Chi không thấy bóng người gã, liền hỏi Joe một câu.
“Còn mấy ngày nữa là có thể xuất viện.” Joe nói.
“Còn chưa khôi phục sao?”
“Thật ra thì mấy ngày trước đã khôi phục rồi, chỉ là không hề nói gì cũng chẳng để ý đến ai.” Joe bĩu môi, yên lặng uống một hớp rượu.
Bên ngoài còn chưa thổi ra tiếng gió gì, nhưng sáng hôm qua Joe đã biết được tin tức nội bộ, Triệu Trạch Mộc là người ra tay với tiểu thiếu gia nhà Manson, không có sai sót gì.
Biết được tin tức rồi, hắn ta đến phòng bệnh của Manson để báo kết quả ngay. Nhưng mà miệng như phi ngựa nói cả một ngày, từ đầu đến cuối vẫn chưa vào vấn đề chính được.

Cuối cùng vẫn là Manson đột nhiên thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nói: “Trước kia cậu đâu có lằng nhằng như vậy.”
Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia Manson chủ động mở miệng trong nhiều ngày như vậy, trước kia gã không uể oải ngẩn người, thì chính là đang ngủ.
Joe hừ một tiếng, yên lặng chốc lát, lại nói: “Là Triệu Trạch Mộc.”
Manson nghe xong, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi chút nào, không hề lộ ra vẻ bất ngờ. Gã chỉ chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói: “Ừ… Tôi biết.”
“Cậu biết?” Lúc ấy Joe có chút kinh ngạc.
Nhưng mà sau đó, Manson liền không nói gì nữa.
“Sau đó tôi nghĩ lại thấy cũng đúng, có lẽ ngày đó cậu ta tê liệt nằm trong bồn tắm, cũng không thật sự uống đến mức choáng váng.” Joe thấp giọng lầu bầu.
Khi đó hắn ta mới đột nhiên biết, tại sao sau khi tỉnh lại Manson vẫn luôn uể oải như vậy, thật giống như đối với cái gì cũng đều có vẻ chán ghét. Có thể là bởi vì gã biết là ai làm những chuyện kia.
“Nhưng tại sao vậy chứ? Mãi mà tôi vẫn chưa nghĩ thông.”
“Triệu Trạch Mộc nói như thế nào?” Cố Yến hỏi.
Joe nói: “Hắn ta giải thích với chỗ cảnh sát là bởi vì Manson vô liêm sỉ mấy năm, làm một ít chuyện, nói một ít lời khiến hắn ta cảm thấy rất nhục nhã, thật giống như nhà họ Triệu chỉ phối hợp đi theo phía sau xách giày cho nhà Manson vậy. Hơn nữa khoảng thời gian trước nhà họ Triệu gia và gia tộc Manson xảy ra vài vấn đề, gần như thành phế bỏ, hắn ta có chút không cam lòng, muốn làm gì đó để được hai con trai lớn nhà Manson coi trọng, ví dụ như loại bỏ chướng ngại… Loại chuyện hoang đường này ai thích tin thì tin, dù sao tôi không tin lắm.”
Hắn ta suy nghĩ, lại liếc về hướng Brewer · Manson, nói: “Câu giải thích của hắn ta khiến Brewer và Miro cũng tới sở cảnh sát chơi một ngày, nhưng cũng chỉ là chơi một ngày thôi, không có chuyện gì khác.”
Anh em Manson vào cửa tương đối khó khăn.
Bởi vì bọn họ vừa mới đứng yên, hơn nửa người trong tiệc rượu đã vây quanh.
Một vòng hàn huyên khách sáo xong, ly rượu vừa tới tay đã hết.
“Dù thế nào cũng để tôi ngồi xuống trước đã chứ.” Brewer · Manson đùa giỡn cùng mấy người đó, “Mấy người định quật ngã tôi ở cửa sao?”
Bọn họ cười ha ha đi tới một khu ghế ngồi, sau khi đám người tản ra một ít, ánh mắt của Brewer · Manson liền quét đến góc bọn Yên Tuy Chi đang đứng.
Miro · Manson cũng nhìn theo, ánh mắt khôi hài dừng trên người Yên Tuy Chi và Cố Yến một lát trước, cuối cùng rơi vào trên người Joe.
Gã ta lên tiếng chào với Brewer · Manson, rồi đút tay vào túi không nhanh không chậm đi tới. Brewer · Manson ở phía sau gã ta nhíu mày một cái, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ gật đầu với bọn Cố Yến từ xa, đi ra khỏi đám người vây quanh.
Miro · Manson nâng ly lên với Joe từ xa, “Xem tôi nhìn thấy ai này! Sao anh lại tới đây?”
Joe cũng nâng ly lên, nhưng không uống hớp nào, mà hỏi lại như chuyện đương nhiên: “Có bạn ở chỗ này, tại sao tôi không thể đến?”
“À — tôi còn cho rằng có cha anh ở, anh tuyệt đối không xuất hiện chứ.”
“Bây giờ ông ta ở đây sao? Anh thử tìm tôi xem chút?” Joe chẳng vui tí nào.
Hắn ta còn có thể giả bộ khách khí một chút với Brewer · Manson, nhưng lại không hề cho người này chút mặt mũi nào.
“Không có ở đây sao? Vậy ngày mai cũng nên đến chứ.”
Miro · Manson nửa thật nửa giả quét một vòng, gã ta nói chuyện thích kéo dài giọng, nghe không thoải mái lắm.
Joe liếc mắt.
“Trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai, luật sư Cố?” Miro · Manson không trêu Joe nữa, gã ta cụng ly với Cố Yến, quay lại nhìn về phía Yên Tuy Chi, nheo mắt nói, “Đây nhất định chính là thực tập sinh của luật sư Cố rồi.”
Gã ta cầm ly rượu, ngón tay út chỉ Yên Tuy Chi một cái, mặt đầy vẻ tiếc nuối nói: “Tôi nghe Brewer nói, biểu hiện trên tòa của cậu hôm đó khiến người ta cực kì ấn tượng. Tôi vẫn luôn thấy tiếc nuối tại sao hôm đó cứ phải đi hẹn hò, nếu không thì sẽ không phải bỏ lỡ mất.”
Lời này cực kì vớ vẩn. Lúc mở phiên tòa, em trai George · Manson của gã ta vẫn còn ở bệnh viện không biết sống chết, vậy mà gã ta còn chạy đi hẹn hò.
Điều vớ vẩn nhất là, gã ta lại không hề có chút gánh nặng nào mà nói ra.
Trên báo đều viết là “Hai người anh trai mặt mũi tiều tụy, biểu tình nghiêm túc” đủ loại, cũng không biết là tên mù nào nhìn ra được.
Trước kia Yên Tuy Chi không qua lại nhiều với người này, nhưng sau một vài câu ngắn ngủi cũng cảm giác được, hắn ta còn huênh hoang hơn Brewer · Manson một chút, không hề biết thu liễm.
“Để bồi thường, tôi muốn uống một ly với cậu.” Miro · Manson nói, “Ly của cậu đâu?”
Yên Tuy Chi nhíu mày, đang định nói cái gì, đã cảm giác trong tay mình bị nhét vào một cái ly thủy tinh.
Anh cúi đầu nhìn, là một ly sữa bò.
“…”
Yên Tuy Chi cực kì bình tĩnh cầm lấy.
Miro· Manson giận cười: “…Luật sư Cố có ý gì?”
Cố Yến còn chưa mở miệng, Yên Tuy Chi đã cười nói: “Tôi đã thay dạ dày ba lần, cũng là bởi vì ỷ vào tuổi còn nhỏ không biết kiêng dè uống rượu, trong dạ dày chứa đầy cồn rượu gây loét. Hai ngày nay còn bị chảy máu, thật sự là không dám uống rượu. Dĩ nhiên, nếu như Manson tiên sinh kiên trì, tôi đánh cược dạ dày thứ tư cũng được.”
Nghe mà thấy phát khiếp.
“…”
Miro· Manson vô tình tưởng tượng, lại nhìn ly rượu trong tay mình, cũng có chút chán ngắt.
“Cứ như vậy đi.” Gã ta xanh mặt, qua loa lấy lệ cụng vào ly sữa bò của Yên Tuy Chi một cái, sau đó quay đầu rời đi.
Đuổi được Manson cợt nhả đi rồi, Yên Tuy Chi vừa quay đầu, đã nhìn thấy Joe cũng xanh cả mặt, một vẻ khó nói hết nhìn anh hỏi: “Cậu thay cả dạ dày rồi?”
Yên Tuy Chi: “Anh cũng tin à?”
Joe: “…Giọng cậu cực kì chân thành.”
Giọng Yên Tuy Chi càng chân thành hơn, “Tôi còn chết một lần rồi cơ.”
Joe: “…”
Đại thiếu gia bất mãn nhìn về phía Cố Yến, “Thực tập sinh của cậu coi tôi như kẻ ngu, cậu có quản hay không?”
Cố Yến ổn định uống một hớp rượu, “Lát nữa sẽ quản.”
Joe: “…”
Dẫu sao người còn chưa tới đủ, vở kịch lớn vào ngày hôm sau, hơn nữa khách khứa đi đường xe vất vả, tối nay cũng không tiện kéo dài đến đêm.
Luật sở sắp xếp phòng khách sạn cho tất cả mọi người, từ nhà Manson xuống đến thực tập sinh. Nhưng đãi ngộ vẫn có chuta khác biệt, đám khách khứa như nhà Manson mỗi nhà một tầng, mỗi tầng còn có mật mã và quản gia riêng, tất cả luật sư trong luật sở đều là phòng cao cấp. Mà thực tập sinh thì ở tòa nhà phía trước, hai người một phòng.
Không biết là dựa theo thứ tự gì để sắp xếp, tóm lại xếp đến chỗ Yên Tuy Chi thì vừa vặn thừa ra, anh ở một mình.
Lúc Cố Yến nghe thấy vậy thì nhíu mày.
Joe đại thiếu gia còn là một người rất tỉ mỉ, hắn ta chú ý tới điểm này, cũng phát hiện Yên Tuy Chi lạc đàn. Thật ra thì hắn ta không cân nhắc nhiều như vậy, chẳng qua là căn cứ vào “thực tập sinh của bạn cũng là thực tập sinh của mình”, dứt khoát chuyển Cố Yến và Yên Tuy Chi đến tầng của mình.
“Cả tầng có mỗi tôi và Kha Cẩn hai người ở, quá nhàm chán.” Joe nói.
Loại một tầng một quản gia này, có chút giống như một căn nhà, đi từ cửa khóa bằng mật mã vào chính là phòng khách, phòng ăn, hồ bơi thu nhỏ cùng với khu vận động, chia ra thông với mấy phòng ngủ.
Joe sắp xếp Kha Cẩn vào một phòng trong đó, mình thì ở một phòng thuận lợi trông nom cậu ta nhất.
“Chăm sóc như vậy cũng phiền toái, làm sao không dứt khoát ở một gian?” Yên Tuy Chi ở bên cạnh thấy mà buồn bực.
Cố Yến thấp giọng nói, “Ban đầu dể cho tiện đúng là ở cùng phòng, sau đó có người viết báo linh tinh, như vậy không tốt đối với Kha Cẩn.”
Yên Tuy Chi cũng hiểu, “Nhưng sao tôi không nhìn thấy bài báo nào?”
“Bị Joe dẹp xuống rồi, nhưng sau đó cậu ta vẫn luôn rất chú ý.” Cố Yến nhìn sắp xếp trong tầng khách sạn này, “Ở đây tính bảo mật khá cao, nhưng cậu ta đã thành thói quen rồi, ngay cả ở nhà cậu ta cũng như vậy.”
“Lẩm bẩm cái gì đấy?” Joe tới nói: “Hai người chọn hai phòng đi. Đúng rồi, Cố, cậu có cần ngủ luôn không? Nếu như không gấp thì đến uống với tôi một ly.”
Vừa rồi trong tiệc rượu bọn họ không có hứng thú gì, cũng không uống được mấy. Lúc này không có ai, hình như Joe có chút tâm sự.
Cố Yến vỗ Yên Tuy Chi một cái, thấp giọng nói: “Thầy chọn một phòng trước, tôi đi trò chuyện với cậu ta chút, vừa vặn cũng có chuyện muốn hỏi cậu ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.