Chương trước
Chương sau
“Cô là người thứ nhất.” Kane dứt khoát gõ bút điện tử chỉ thứ tự những người ở đây, ngón tay hắn chỉ vào Laura xong lại quay sang Elena, “Cô thứ hai…”
“Ngài Glenn thứ ba.” Kane khá quen thuộc những con ông cháu cha bạn của Joe, đừng nói đến Kane, rất nhiều người đều có thể gọi tên họ trong lần gặp đầu tiên.
Hắn điểm từng người không đi WC hoặc bếp, sau đó chuyển hướng sang Joe, “Ngài thứ sáu, ngài Kha thứ bảy, ngài Cố thứ tám…”
Trong quá trình hắn báo ra từng cái tên, máy thông minh của Cố Yến lặng lẽ rung một chút.
Người bạn nhiệt tình kia lại gửi thêm một tin, thậm chí còn cân nhắc đến những tình huống khác thay Cố Yến:
[Đúng rồi, nếu như lúc cậu mô phỏng tội phạm ở cổng kiểm tra an ninh có xảy ra vấn đề, mà không được sử dụng máy thông minh hoặc quang não, vậy cũng không sao. Cái này là để chuẩn bị sẵn, điền # trước số thứ tự, sẽ cho kết quả của lần kiểm tra thứ mấy. Vô cùng đơn giản.]
“Thực tập sinh của ngài Cố? Thứ chín đi. Ngài Manson thứ mười…”
Kane sắp xếp người đi WC và phòng bếp vào cuối danh sách.
Cố Yến hơi nghĩ ngợi, rồi mở tài liệu chương trình ra, đánh 9# vào cuối và thêm một dấu cách… đợi đến lượt Yên Tuy Chi, kết quả sẽ hiện ra ngược lại với kết quả kiểm tra.
“Bên này số lẻ, bên này số chẵn. Cảm phiền, mời các quý ông quý bà vào xếp hàng.” Kane vỗ tay một cái, kéo sự chú ý của mọi người lên người mình, “Hai cánh cửa, tốc độ rất nhanh, không đến mấy phút. Đúng rồi, cần mọi người tạm thời tháo hết đồ như máy thông minh xuống.”
Tiếng than phiền của các thiếu gia thi nhau vang lên trong phòng khách, tỏ ra hơi rối loạn.
Cố Yến đã đoán trước nên nghe vậy cũng không gấp, cực kì bình tĩnh tháo máy thông minh ở ngón áp úp xuống, đặt lên trên bàn thủy tinh.
Chỉ là lúc hắn đứng dậy thì tỉnh bơ liếc vào bếp một cái, nhìn thấy Yên Tuy Chi đang bám vào cửa tủ lạnh, không nhanh không chậm bỏ ba viên đá vào cốc thủy tinh, lại bình tĩnh rót một ít nước trắng.
Những người khác căn bản không cảm thấy hành động này có vấn đề gì, nhưng Cố Yến lại cảm thấy có vấn đề rất lớn… Mặc dù nhiều người trẻ tuổi thích cho vài viên đá vào cốc uống nước, nhất là ở mùa hè trên đảo Yaba…
Nhưng điều này tuyệt đối không bao gồm Yên Tuy Chi.
Người này lúc nào cũng uống nước ấm, có bao giờ cho thêm đá đâu.
Sự chú ý của Cố Yến theo bản năng đặt lên cốc nước đá kia.
Một vài người… sẽ không tạt thẳng cốc nước vào cửa kiểm tra làm hỏng chứ?
Laura và Elena đã đi qua hai cánh cửa kiểm tra theo thứ tự. Mỗi một người đi qua, cửa kiểm tra đều chạy một lần, đèn nhắc nhở vẫn là màu xanh lá cây.
Tất cả đều diễn ra bình thường.
Lúc hai người thông qua, Yên Tuy Chi cầm cốc nước đá từ bếp đi ra. Những người khác đều bận chuyện riêng, duy chỉ có ánh mắt của Cố Yến từ đầu đến cuối vẫn rơi vào người anh, nói chính xác là cốc nước đá và ngón tay thon dài đang cầm cốc kia.
Hắn nhìn thấy lúc Yên Tuy Chi đi tới thì bị mấy thiếu gia cà lơ phất phơ xoa cổ đụng nhẹ một cái, liền đưa tay đỡ lấy khung cửa.
Nhưng cốc nước kia cũng không thuận thế nghiêng đổ lên cửa kiểm tra.
Vừa ngoài dự đoán, lại ở trong dự đoán.
Vậy cốc nước đá kia…
Đang suy nghĩ, Yên Tuy Chi cách đó không xa uống nước đá trong tay, cười cười với Kane, trả lời một câu: “Cái gì? Cần bỏ máy thông minh á? Được, không thành vấn đề.”
Ngay sau đó, Cố Yến nhìn thấy anh đặt cốc nước lên bàn nhỏ, thuận tiện tháo nhẫn thông minh xuống.

Yên Tuy Chi vừa mới ngồi xuống liền cảm giác có người nắm lấy cổ tay mình.
Anh sửng sốt, nhìn sang theo cái tay bắt lấy anh, chỉ thấy Cố Yến quét từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhướng mày hất cằm về phía một cửa kiểm tra, “Cậu ở bên đó, hai bên lần lượt thay nhau vào cửa, nước thì để tí rồi uống, đừng đi nhầm.”
Nói xong, hắn liền buông lỏng tay.
Cổ tay Yên Tuy Chi trống không, rũ ngón tay nhẹ nhàng miết một cái lúc Cố Yến không nhìn thấy, anh nở nụ cười nói: “Tôi biết rồi, xếp hàng thứ chín mà, sợ tôi đứng sai làm mất mặt anh?”
Vừa nói anh vừa đi tới chỗ cửa kiểm tra, hai tay trống trơn, nhìn qua vô cùng biết thân biết phận.
Dĩ nhiên, chẳng qua là nhìn qua mà thôi.
Trên thực tế trong tay Yên Tuy Chi có đồ — mấy hạt đỗ đen mà anh thuận tay lấy từ hộp thủy tinh trong tủ lạnh ra.
Phải nói về thay đổi gen, rau củ được cung cấp trên đảo Yaba phần lớn thuộc về loại này, nếu không bọn chúng căn bản không thể sống được ở đây. Nói cách khác, trong tủ lạnh đều là thứ mà Yên Tuy Chi có thể lợi dụng, anh chỉ là tiện tay lấy thứ nhỏ nhất trong lúc lấy đá thôi.
Vừa rồi lúc bám lấy một cánh kiểm tra, anh đã nhét hai hạt vào trong kẽ hở. Lần này lúc đến bên một cái cửa khác, mượn cơ thể George · Manson che chắn, anh lại nhét hai hạt còn lại vào kẽ hở cánh cửa bên cạnh.
Cứ như vậy, chỉ cần cửa hoạt động một lần, lúc quét người cũng sẽ quét luôn cả hạt đỗ…
Lúc Yên Tuy Chi đứng ngay ngắn ở cuối hàng, người xếp hàng thứ ba là Glenn vừa vặn đi tới trong cửa kiểm tra, lúc đặt chân lên vị trí thì cửa kiểm tra cũng tự động chạy, quét từ chân hắn ta lên đỉnh đầu một lần.
Glenn đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt kiêu ngạo, chắc hắn ta cảm thấy mình đang phối hợp làm một chuyện rất không cần thiết.
Ánh sáng vừa quét qua khỏi đầu, hắn ta cũng bước đi luôn, ngay sau đó đèn đỏ trên đỉnh cửa kiểm tra sáng lên không báo trước, âm thanh máy móc báo ra kết quả: Cảnh cáo, có dấu vết sửa đổi gen! Cảnh cáo, có dấu vết sửa đổi gen!”
Lúc này Glenn ngẩn người tại đó giống như một con ngỗng bị bóp cổ.
Lúc hắn đang sửng sốt thì đồng thời người thứ tư đi qua cửa kiểm tra khác cũng vừa được quét xong. Ngay sau đó đèn đỏ cũng sáng lên, còi báo động vang ầm ầm.
Lại thêm một con ngỗng ngây người tại chỗ.
“CMN tôi sửa gen lúc nào? Gen nhà tôi đắt như thế, đầu óc tôi phải bị súng bắn thành cái rổ mới làm ra chuyện ngu như vậy!” Glenn tthấy có người đi theo, bỗng nhiên tỉnh lại, bắt đầu há mồm mắng.

Vấn đề là hắn mắng thì mắng, nói còn rất có đạo lý. Kane sửng sốt một chút, yên lặng xoa xoa huyệt thái dương.
“Sửa xong cửa kiểm tra chưa vậy hả?”
“Chưa sửa xong đã vội kéo tới, có phải làm liều rồi hay không?”
“Đùa tôi đó hả.”
Chợt nhìn một cái, hình như cánh cửa này vẫn còn hỏng. Nhưng Kane là một người rất quật cường, cho dù là hỏng, cũng phải đi qua hết mới chứng minh được nó hỏng hoàn toàn.
Vì vậy cảnh sát trưởng này tằng hắng một tiếng, hắng giọng ra lệnh: “Tiếp tục đi, đừng có ngừng.”
Vì vậy vị thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, tất cả đều đỏ, không có ai ngoại lệ.
“…”
Cố đại luật sư nhìn như say.
Không cần kiểm tra hắn cũng biết đến cùng là ai giở trò quỷ, người nào đó ra tay một cái chính là chiêu gây tổn hại, trực tiếp kéo tất cả mọi người lấy mạng đổi mạng.
Đến khi chính hắn đi qua, đèn quét từ chân đến cuối một lần, sau đó còi báo động quen thuộc không chút khách khí vang lên, bản mặt tê liệt của hắn lại càng tê liệt hơn.
Cố đại luật sư vừa đứng yên ở cửa bên kia, bên này Yên Tuy Chi cũng đang đứng ở trong cửa, bị đèn quét qua.
Hai cánh cửa là một hệ thống, vì để ghi chép thuận lợi, người của hai bên không rối nhau, cho nên đến chỗ của anh thì vừa đúng là người thứ chín, không hơn không kém.
Yên đại giáo sư vốn dự đoán là người phía sau kể cả chính anh cũng sẽ có đèn đỏ, như vậy mới giấu được, không nổi bật chút nào, rất hoàn mỹ.
Nhưng mà…
Ánh sáng quét đi hết một lần, đèn nhắc nhở trên đỉnh đầu anh lóe lóe, lại “tinh” một tiếng, xanh biếc.
Yên Tuy Chi: “…”
Cố Yến: “…”
Cố đại luật sư biết ngọn nguồn thật là muốn giận cười, không biết là giận mình nhiều hay là tức người nào đó nhiều hơn. Tên đồng lõa như hắn đúng là đặc biệt.
Đèn xanh gâu gâu phản chiếu mặt Yên đại giáo sư cũng xanh gâu gâu.
Điều đáng may mắn duy nhất là trước đó Laura và Elena cũng là đèn xanh, vừa vặn một đầu một đuôi với anh. Nhìn qua giống như cửa kiểm tra vừa có một đợt bệnh dịch, đến lượt anh mới bình thường một chút.
Nhưng cho dù nói thế nào, hai cánh cửa đã bị định nghĩa là “chưa sửa xong” trong lòng mọi người rồi, cho dù lúc này Yên Tuy Chi có rút tay chân ra, Kane có bắt mọi người kiểm tra lại lần nữa thì kết luận vẫn sẽ không có sức thuyết phục.
Cảnh sát trưởng Kane trung thực đầy vẻ bất ngờ, phất tay với cấp dưới, “Xem thế nào đi, sửa chữa gì đây hả, bảo bọn họ sửa lại, sửa xong thì nói sau.”
Càng bất ngờ chính là Joe, dẫu sao người đưa cửa lên trên đảo là hắn, ban đầu không cẩn thận làm hỏng cũng là hắn.
Cố Yến về trên ghế sa lon, lúc đeo máy thông minh lên ngón tay thì trong lòng lại yên lặng ghi một khoản cho Joe đại thiếu gia, coi là mình thiếu bạn một khoản.
Sau lần ồn ào này, cảnh sát trưởng Kane tạm thời từ bỏ việc dùng cửa kiểm tra, đàng hoàng lấy quang não ra ghi danh cho mỗi người, sau đó là hỏi theo thường lệ.
Tra hỏi cần tiến hành riêng lẻ, để tránh tình huống có người thông đồng. Chuyện không được tính trước nên không thể kéo người vào phòng tối để hỏi, cho nên Kane dứt khoát phân chia cấp dưới tại chỗ, hai người một nhóm, địa điểm tra hỏi là phòng mỗi người trong biệt thự.
Nhóm Yên Tuy Chi tới trước nên gần như là hai người chiếm một biệt thự nhỏ. Sau đó đột nhiên có thêm mấy người đến thì không thừa biệt thự, cho nên đều sắp xếp trong biệt thự trung tâm của Joe.
Biệt thự trung tâm quá lớn, nhiều phòng, hơn nữa không có chỗ chủ và khách khác nhau, chọn phòng toàn theo sở thích.
Ví dụ như George · Manson ở tầng một.
Biệt thự trung tâm được thiết kế theo hình cầu, phòng khách tầng một thuộc vòng trong, trong đó có cả bếp và nhà vệ sinh, thậm chí còn có phòng gym và sàn nhảy. Bên ngoài phòng khách là một vòng hành lang, mấy phòng ngủ rộng lớn liên tiếp, George · Manson ở một phòng trong đó.
Cả buổi chiều, trừ lúc đi WC báo với Kane một tiếng thì gã không nói chuyện gì nữa. Trạng thái cả người đều rất kém.
Sau khi nghe nói muốn hỏi riêng, gã lại mang vẻ mặt uể oải đứng lên, đi về phòng ngủ của mình trước tất cả mọi người.
Hai nhân viên cảnh sát phụ trách gã trao đổi ánh mắt, vội vã đi theo.
“Hình như Manson có vẻ rất sợ hãi…” Người tên Glenn kia lầu bầu.
Bởi vì chuyện này có liên quan đến Kha Cẩn nên cả ngày Joe cũng lười phản ứng với đám con ông cháu cha này, hắn không lên tiếng đáp lại. Ngược lại Laura ngồi bên cạnh hắn trả lời một câu, “Tôi nhớ lúc lên bờ gã có nói một câu, hình như là con rắn kia chạy theo hắn đầu tiên, sau đó bị anh Triệu cản lại mới chuyển mục tiêu.”
Mấy người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Elena cảm khái nói: “Nếu là như vậy thì chắc chắn sẽ sợ rồi, hơn nữa cũng không chỉ là nghĩ mà sợ thôi đâu, dù sao anh Triệu vẫn còn ngủ mê man kìa.”
Nhưng người chất vấn đầu tiên vẫn là đám con ông cháu cha kia.
“Không thể nào chứ…” Glenn nhíu mày, “Còn có chuyện này sao?”
Những người khác cũng phụ họa mấy câu.
Bởi vì ở trong mắt mấy vị thiếu gia này, ai nấy đều biết rõ sở dĩ quan hệ của họ không tệ, cũng không phải bởi vì tình cảm sâu sắc. Với điều kiện đầu tiên này, lại có một người mạo hiểm tính mạng đi cứu người khác khỏi bị rắn cắn sao?”
Đây là điều mà bọn họ không thể hiểu được.
Mấy người kia chỉ cảm thấy khả năng này không lớn lắm, trong lời nói của Glenn đã mang theo vẻ giễu cợt nho nhỏ.
Joe xoay đầu lại, quay gáy về phía đám Glenn, nháy mắt với Cố Yến, sau đó cho hắn một đôi mắt trợn trắng.
Cảnh sát trưởng Kane lại vỗ tay một cái, xụ mặt thúc giục: “Mọi người, các quý ông quý bà, làm ơn đừng tán gẫu nữa, hãy về phòng riêng của mình đi, nhân viên cảnh sát của tôi sẽ hỏi đơn giản về tình hình của mọi người trước sau khi xảy ra chuyện kia, mong mọi người phối hợp một chút, biết cái gì nói cái đó, nhưng không nên quá dài dòng, nói sự thật là được rồi.”

Mọi người trong phòng khách lần lượt đứng lên, có vài thiếu gia đã dẫn cảnh sát đi lên cầu thang xoắn ốc, Glenn thì dẫn hai người đi thang máy.
Cửa thang máy sẽ lượn quanh hành lang, đi qua phòng George · Manson.
Vì vậy lúc bọn Yên Tuy Chi đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy giọng nói của Glenn từ ngoài hành lang truyền tới, “Phòng của Manson vừa có động đất sao, lộn xộn thành như vậy?”
Joe lại cho một đôi mắt trợn trắng, lầm bầm với lật Cố Yến và Yên Tuy Chi: “Ông giời của tôi ạ, tôi phải thật sự cân nhắc lần tới không gọi Manson nữa, mỗi lần Manson đi, gã đều phải dẫn theo cái tên ngu ngục Glenn này theo, tên đần này cả ngày đều cảm thấy ngay cả cọng tóc của mình cũng quý hơn người khác, những người khác đều không đáng tiền, cả người hắn ta thì đáng tiền thật, có bệnh! Trước kia Manson đi theo hắn ta cũng nhiễm đầy lời ngu đần, chắc hai năm qua đầu óc được gột rửa rồi nên mới bình thường không ít, nhưng chỉ cần một ngày hai nhà đó không cắt đứt thì gã sẽ tiếp tục dẫn theo tên ngu ngục kia mất. Cứ như vậy, kẻ hít thở khó khăn chính là tôi, tôi thật sự phải suy nghĩ lại một chút…”
Hắn oán trách một chuỗi dài như gảy đậu, sau đó lên tiếng chào hai người, dẫn Kha Cẩn về phòng.
“Tiên sinh, phải hỏi riêng.” Cảnh sát nhắc nhở hắn.
Joe nói: “Tôi và cậu ấy cùng một nhóm, lại thêm một bác sĩ nữa, yên tâm, không trao đổi được đâu. Nếu như cậu ấy có thể mở miệng trao đổi với tôi, tôi còn phải mua pháo hoa về đốt ấy chứ.”
Hai cảnh sát khó xử quay đầu nhìn về phía Kane.
Kane phát huy trọn vẹn vẻ đặc sắc của chày gỗ, không chút tình cảm nói: “Tách ra, có thể cho ngài Kha một bác sĩ.”
Joe: “…Tôi thi đậu giấy hành nghề bác sĩ khoa tâm thần đấy.”
Kane: “…Bác sĩ tại chức.”
Joe nghiêng đầu xổ một câu tục, hắn lau mặt nói với Kane: “Có biết vì sao mãi mà mình không được lên chức không anh bạn?”
Kane gật đầu một cái: “Biết.”
Joe: “…”
Trên thực tế, quan hệ của Joe và Kane cũng không tệ lắm, nhưng đụng phải chuyện công thì không nhìn ra được tí gì.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày, rốt cuộc Joe khuất phục, “Vậy lúc mọi người hỏi thăm tôi có thể đứng ở cửa nhìn không, không nói lời nào chỉ nhìn thôi, tôi sợ cậu ấy vô tình bị kích thích lại bắt đầu khó chịu.”
Kane suy nghĩ một chút về những quy định pháp luật trên đảo Yaba, không tìm được lời phản bác, cuối cùng đành nói: “Có thể.”
Yên Tuy Chi ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy vị thiếu gia này cũng thật thần kỳ, đều nói vật hợp theo loài. Từ nhỏ đã chơi chung một chỗ với đám Manson và Glenn, cuối cùng lại trưởng thành dáng vẻ bây giờ.
“Đi thôi.” Cố Yến thu hồi ánh mắt từ chỗ Joe, nói một câu.
Yên Tuy Chi và hắn dẫn hai cảnh sát đến biệt thự nhỏ của họ. Lúc đi ngang qua hành lang, Yên Tuy Chi liếc về phía phòng của George · Manson. Từ góc độ của anh thì chỉ có thể nhìn được một phần nhỏ, nhưng đủ để để anh biết được tiếng kêu lúc trước của Glenn có ý gì.
Phòng của George · Manson rất bừa bộn, trên đất có đủ loại chai rượu ly rượu, quần áo tán loạn, còn có vài thứ đứng từ xa không thấy rõ, trong đó có không ít kim loại, lóe rất sáng ra ngoài cửa sổ.
Căn phòng này không có còi báo động cũng không cần lo lắng có kẻ gian, bởi vì kẻ gian cũng không có chỗ đặt chân nữa, sơ ý một chút sẽ còn dẫm phải đồ, vang lên leng ca leng keng, không chừng sẽ còn ngã một cái.
Bịch —
Vừa nghĩ xong, một nhân viên cảnh sát trong phòng Manson liền bị vướng chân ngã nhào, đụng vào mép giường.
Một cảnh sát khác nghiêm túc nhắc nhở: “Cậu nhìn dưới chân một chút.”
Nhưng mà George · Manson không hề có ý định thu dọn, gã chỉ cầm ly thủy tinh rơi bên cửa sổ, rót ít rượu vang uống.
Biểu hiện khác thường này tuyệt đối sẽ là đối tượng được cảnh sát quan tâm đặc biệt.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, bước xuyên qua hành lang.
Biệt thự nhỏ của bọn họ hơi xa một chút, nhưng tầm nhìn rất rộng rãi. Yên Tuy Chi thích ở chỗ nào cao một chút, có thể thấy cảnh vật xa hơn, cho nên sau khi Cố Yến chiếm căn phòng thẳng với rừng thông đèn, anh liền chiếm lấy căn phòng đối diện Cố Yến.
Từ ban công của anh có thể nhìn thấy bờ biển rộng lớn và mặt biển mênh mông.
Cố Yến dẫn hai cảnh sát vào phòng, lúc đóng cửa còn liếc anh một cái, vẫn là loại ánh mắt lãnh đạm như chỉ nhìn lơ đãng, nhưng lại có như có chút ý tứ không rõ.
Yên Tuy Chi đóng cửa lại, suy nghĩ một chút.
Phản ứng đầu tiên là lúc đèn xanh sáng lên khi đi qua cửa kiểm tra khiến Cố Yến chú ý, dù sao luật sư ít nhiều đều có chút bệnh nghề nghiệp, khi chú ý tới một vài chuyện thì sẽ suy nghĩ tản ra quanh chuyện đó, rút củ cà rốt mang bùn(*).
(*) Ý là một tội phạm sa lưới sẽ kéo theo một tội phạm khác bị bại lộ.
Để xem hắn suy nghĩ tản ra theo logic nào.
Nhưng mà nói đến cái đèn xanh đó, Yên Tuy Chi hơi nhíu mày một chút.
Rõ ràng anh đã quấy nhiễu, sự thật chứng minh quấy nhiễu cũng có hiệu quả, tại sao những người chưa từng giải phẫu gen kia đều đỏ, hết lần này tới lần khác người từng giải phẫu là anh lại sáng đèn xanh?
Cũng chỉ có hai khả năng…
Một là sự quấy nhiễu của anh đúng là đã khiến cửa kiểm tra rối loạn.
Hai là cửa kiểm tra còn bị bên khác quấy nhiễu…
Nói cách khác, trừ anh ra, còn có người khác động tay chân với cửa kiểm tra…
“Nguyễn Dã?” Cảnh sát đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh.
Ánh mắt Yên Tuy Chi động một cái, cười một chút, “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung.”
“Không sao, có thể bắt đầu hỏi chưa?”
“Đương nhiên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.