Rosi · Dale liếm mép, đổi vị trí của viên kẹo rồi nháy đôi mắt đen hai cái nhìn Yên Tuy Chi, thấp giọng nói: “Sao thế?” 
Giọng nói của Yên Tuy Chi còn thấp hơn cô bé: “Mặt đau.” 
Rosi · Dale cong mắt hì hì. 
Yên Tuy Chi: “…” Nhóc thật đúng là một thiên sứ nhỏ. 
Tiếng cười hi hi của thiên sứ nhỏ Rosi đã thành công đưa tới sự chú ý của người nào đó. 
Lúc Yên Tuy Chi che nửa gương mặt yên lặng nhìn về phía cửa sổ sát đất, giọng nói của Cố Yến vang lên ở một bên: “Bụm mặt là tôi không nhìn thấy?” 
Nhỡ may thì sao? 
Sắc mặt Yên Tuy Chi biến đổi mấy lần, cuối cùng ho khan một tiếng, để tay xuống. 
Rosi chủ động dịch vào bên trong một chút, để chừa lại hơn nửa cái ghế sa lon. Cô bé này rất sợ người lạ, nhưng từ viên socola lần trước và hai ngày sống chung đã khiến cho nó dần quen thuộc với hai người, gần như có thể gọi là thân thiết. 
“Cám ơn.” Ngược lại Cố đại luật sư rất lễ phép với cô bé này. 
Hắn ta ngồi xuống, giương mắt nhìn về phía Yên Tuy Chi, giọng đặc biệt mặn: “Đoan đoan chính chính ngồi ở khách sạn chờ hồ sơ, cậu định tối nay đổi tới ở nơi này?” 
Yên Tuy Chi: “…” 
Đến gần là đã mang theo vẻ mặt có hại, thật là một học sinh giỏi tôn sư trọng đạo. 
Yên đại giáo sư không biết xấu hổ nói: “Ít nhất có một nửa là thật.” 
Cố Yến vặn mi: “?” 
“Đoan đoan chính chính ngồi.” Yên Tuy Chi, “Đến đây thì là thật, chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hang-nhat/956901/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.