Cái loại thói quen một lời không hợp đã mời người ta về nhà này rốt cuộc từ đâu ra thế? 
Dù sao cũng không phải mình dạy. Yên Tuy Chi nói trong lòng. 
Đến bây giờ anh chưa bao giờ trong lúc bực bội mà vẫn còn kiên nhẫn nói “mời cậu về nhà” cả, anh toàn cười bảo cút thôi. 
Nhưng bây giờ anh chưa thể cút được, anh vẫn chưa nhìn thấy một dấu câu trong hồ sơ án nổ của mình đâu. 
Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn màn hình thực tế ảo còn chưa cất đi… 10 giờ 15 phút, từ khi anh bị tuyên bố rơi vào trong tay Cố Yến đến bây giờ, tổng cộng đã qua được 1 giờ 11 phút, chắc đây là một kỉ lục mới của Nam Thập Tự đây — 
Vừa mới vào báo danh đã vô tình bị đuổi về, chưa nghe bao giờ. 
Có lẽ bởi vì tình hình chuyển biến quá nhanh, hoàn toàn thoát khỏi dự đoán, Yên Tuy Chi không những không cảm thấy có cái gì đáng giận, ngược lại còn thấy buồn cười… 
Thật ra anh mà nói làm việc thì lại chính là làm bậy, nghĩ gì làm đó, cho nên anh thật sự đã cong mép một cái. 
Vì vậy, Cố Yến vừa ngắt truyền tin quay đầu đã nhìn thấy cậu thực tập sinh sắp bị đuổi về này đang cười, khóe mắt khóe miệng đều mang theo nụ cười tuy vô vị nhưng lại vui vẻ. 
Cố Yến: “…” 
Không tốt. 
Yên Tuy Chi thu lại nụ cười trong nháy mắt, ánh mắt rũ xuống đầu ngón tay. Anh dùng ngón tay gạt màn hình nửa trong suốt ở trước mắt ra rồi ngẩng đầu lên nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hang-nhat/956883/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.