Mưa vẫn rả rích rơi bên ngoài khung cửa sổ lớp học.
Ngoài trời mưa thật lớn, cả bầu trời u ám không một tia sáng, thư viện trường cũng theo đó mà ẩm ướt cùng âm u.
Đã mấy ngày liên tiếp trời vẫn mưa như trút nước, không có dấu hiệu tạnh.
Sau giờ tan học buổi trưa. nàng một mình trốn lên thư viện, hơi giật mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chờ thời gian trôi qua.
Thư viện của trường bình thường ít người lui tới, hơn nữa đây còn là lầu hai, lại càng ít người hơn.
Chỗ nàng ngồi vừa vặn là góc khuất của giá sách, cho dù có người lên lầu, nếu như không đi đến cuối thì cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Ở trong này, nàng cảm thấy thực an toàn.
Nàng không thích trường học mới. Ở đây mọi người đã có bạn của chính mình, chỉ có nàng đơn độc, một thân một mình, không ai biết đến.
Nơi này hết thảy đều xa lạ với nàng.
Trên thực tế, từ sau khi cha mẹ vì tai nạn qua đời, toàn bộ thế giới này đều trở nên xa lạ đối với nàng. Nàng bắt đầu chuyển đến nơi ở mới, nơi đó, mỗi buổi sáng đều không có mẹ làm bữa sáng cho nàng ăn, không có cha đưa nàng đi học, mà trường học thì không có ai chịu kết bạn, làm quen với nàng, nàng cảm thấy bản thân mình giống như là bị mọi người vứt bỏ.
Mười hai giờ ba mươi.
Chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa reo vang.
Ghé đầu nằm sấp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-dai-nhan-khong-de-choc/3005606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.