Nghe xong câu nói này của anh cô lại chẳng có lấy một chút tâm trạng nào để dùng bữa. Ở hoàn cảnh hiện tại thì giữa cô và anh có gì để nói với nhau, ngay cả cưới xin cũng chỉ để qua mắt. Cô không trả lời anh nói đúng hơn là chẳng muốn trả lời. Duệ Y quay người đi vào phòng bếp mặc cho anh ngồi ngoài phòng khách mệt mỏi nhìn theo cô.
- Phu nhân bữa khuya của người.
Tiểu Mạt dọn ra một vài món ăn cũng không quá cầu kì nhưng mùi hương lại vô cùng đặc biệt. Cô kéo ghế ngồi xuống nhưng hai mí mắt cứ nặng trĩu. Chỉ cần ăn một chút dù là một muỗng cơm cũng được cô không muốn tiểu bảo bảo phải nhịn đói cùng cô.
- Phu nhân để em gọi thiếu gia vào dùng bữa cùng người.
Vừa nghe thấy Tiểu Mạt có ý định gọi anh vào ngồi chung bàn với cô Duệ Y liền vội vã ngăn lại.
- Không cần đâu Sở Chính Kì vừa từ công ty về nên cứ để cho hắn nghỉ đi.
Tiểu Mạt cũng hiểu được ý của cô mà quay người vào bếp. Nghĩ đến viễn cảnh cô phải ngồi chung bàn với anh ăn một miếng nhìn lên lại thấy anh một lần cũng khiến cô ghê sợ. Tốt nhất vẫn nên tránh mặt anh ít tiếp xúc một chút cũng không phải là quá khó. Dù gì anh cũng chẳng thích cô mà cô cũng chẳng còn chút tình cảm nào với anh nữa.
- Hôm nay chị hơi mệt em giúp chị dọn dẹp nhé.
Cô đặt muỗng xuống bàn rồi đứng lên nói với Tiểu Mạt. Câu nói của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-bi-an-cua-so-thieu/281313/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.