Vì tinh thần không được ổn định và với nguyện vọng được về nhà của cô thì cuối cùng cô cũng được trở về Sở gia. Căn nhà lạnh lẽo giờ đây lại càng lạnh hơn. Cô không ăn không ngủ cả hai ngày chỉ ở trong căn phòng của cô và anh trước đây. Duệ Y ngồi trên giường khẽ đu đưa chiếc nôi rồi à ơi câu ru ngủ. Đôi mắt mơ hồ nhìn về phía trước trong vô định. Anh không trở về nhà, ba mẹ chồng vì công việc đột xuất cũng trở về Mỹ. Căn nhà rốt cuộc cũng chỉ còn lại một mình cô.
- Hạ Vũ của mẹ ngoan, mẹ thương Hạ Vũ, mẹ yêu con.
Cô ôm chiếc chăn đã mua cho con lên rôi bồng như một đứa trẻ. Cô bất giác mỉm cười rồi lại khóc. Nhìn chiếc chăn đang ôm cô lại bật không kìm nổi nước mắt. Đây không phải là con cô, đây không phải là Hạ Vũ của cô.
- Hạ Vũ của mẹ... con ơi...
Cầm từng chiếc áo, từng chiếc giày dép lên ngửi mùi còn nguyên hương nước xả vải mà nước mắt cô không dừng nổi. Tại sao tất cả hạnh phúc lại vụt mất trước mắt cô như vậy. Chữ duyên gì chứ? Nếu lúc đầu biết rằng chữ duyên này nặng như vậy cô nhất định sẽ không chọn anh.
- Là mẹ đã chọn sai người, là mẹ đã đi sai đường để làm hại đến con.
Cô ngồi trong một góc tối khóc oà lên rồi thu mình lại. Xung quanh là quần áo của trẻ sơ sinh, là bỉm, là sữa là những chiếc mũ xinh đẹp rải rác dưới nền đất. Cô đã không ăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-bi-an-cua-so-thieu/1846932/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.