Mắt mẹ đỏ lên. Bà ngã phịch xuống ghế sofa, run run nói: “Sao lại thế, còn trẻ mà lại mắc bệnh này? Con đừng sợ, mẹ đập nồi bán sắt cũng phải cứu con.”
Tiếng khóc tôi ngừng lại một lúc. Nhưng người nhà đã quá nhiều lần làm tổn thương tôi, tôi không thể dễ dàng tin tưởng.
Tôi lau nước mắt, “Đập nồi bán sắt cũng phải trị cho con, mẹ nói thật sao, mẹ hủy hợp đồng đi.”
Mẹ rưng rưng gật đầu, Hứa Hân Duyệt vội la lên: “Chị, chị đừng liên lụy tôi! Không có nhà thì tôi với mẹ ở đâu? Hơn nữa còn tiền phạt vi phạm hợp đồng nữa.”
Mặt tôi vẫn sầu thương nhưng trong lòng đã thấy buồn cười.
“Chúng ta thương lượng với chủ nhà xem, có thể tránh hoặc giảm tiền vi phạm hợp đồng không. Còn thì mua căn nhà nhỏ cũng đủ ở.”
Hứa Hân Duyệt nhìn mẹ tôi, rồi lại nhìn tôi, miệng méo xệch, cũng bắt đầu rơi nước mắt. “Chị, chị yên tâm, cho dù chị có bệnh chết thì cũng còn em chăm sóc mẹ. Nhưng mà… người đi rồi, tiền tài cũng không mang theo được, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Mẹ tôi như bừng tỉnh. Bà nuốt nước miếng, do dự nói: “Em gái con nói cũng đúng. Thiến Thiến, có loại thuốc rẻ hơn không? Thuốc nhập khẩu chưa chắc đã tốt, không phải có phim gì nói thuốc Ấn Độ bào chế, hiệu quả như nhau đấy.”. truyện teen hay
Tình thân bạc bẽo đến dường này, thực ra không cần phải nói thêm gì nữa. Tôi cầm túi xách, giả vờ đau khổ quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-cong-bang/2942989/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.