Một đám người dung dăng dung dẻ nối gót Ngô Đoan rời đi, bất chợt, Ngô Đoan xoay người trở lại, lôi từ trong vạt áo ra một quyển sách dúi vào ngực Tề Vũ Hiên, miệng còn không ngừng thầm thì vài ba thứ linh tinh nhất định phải ôn nhu, không cần quá xúc động gì gì đó.
Tề Vũ Hiên hắc mặt, cơ hồ hận không thể một chân đạp văng Ngô Đoan. Còn may đối phương dường như cũng nhận ra mức độ tức giận của Tề Vũ Hiên đã đạt đến giới hạn, ngay trước khi đối phương kịp bùng nổ ngoan ngoãn trốn đi.
“Vũ Hiên……” Không đợi Tề Vũ Hiên quay đầu lại, Từ Tử Du liền chẳng khác nào một con rắn trườn lên từ phía sau, ở trên cổ hắn hôn một cái, sau đó với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông ― cướp lấy quyển sách từ trong ngực đối phương.
Tề Vũ Hiên, =口=
Nếu hắn không nương vào ánh nến vào thời điểm Ngô Đoan đẩy quyển sách qua mà nghía lấy mặt bìa, nói không chừng hắn sẽ phải mở miệng khen một câu, thiếu hiệp, thực có bản lĩnh.
Chính là hồi tượng lại ở trên bìa mặt quyển sách có vẽ hai nam tử đang quấn quít vào nhau…… Hắn liền có loại cảm giác không có chỗ dung thân, hắn đồng ý cho Từ Tử Du đến ở trong doanh trướng của mình, thực sự không hề ôm loại ý tưởng này.
Từ Tử Du mó máy bìa sách trong tay, biểu cảm cười như không cười, thư tịch đông cung thời đại này quả thực quá đỗi hàm súc, so với mấy trăm thước phim cấm nam x nam lưu trong máy tính của y, đống thân thể biến dạng được minh họa trong cuốn sách cấm này quả thực thấy phát khiếp!
“Ngô Quân sự tựa hồ thực quan tâm đến sinh hoạt về đêm của Tướng quân sao.” Từ Tử Du phe phẩy tiểu đồ sách trong tay.
Từ Tử Du mạc danh chột dạ vươn tay hòng đoạt lại, đáng tiếc Từ Tử Du nhanh hơn hắn một bước, đã kịp co tay lại, giấu nhẹm đi.
Tề Vũ Hiên cũng không nghĩ trổ võ nghệ để cướp lấy một cuốn đông cung đồ, nhìn nụ cười tươi tắn trên mặt Từ Tử Du, sắc mặt càng thêm cứng đờ.
Từ Tử Du nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Tề Vũ Hiên, cũng không hề trêu đùa hắn, ngược lại thong thả ung dung mở cuốn sách ra, chậm rãi lật xem.
Tề Vũ Hiên như đang đứng giữa đống lửa, ngồi giữa đống than, tay chân cũng không biết phải đặt ở nơi này mới hảo.
Từ Tử Du lướt qua hai trang liền buông xuống, thực không thể ôm chút hy vọng nào đối với xuân cung đồ của thời đại này, chỉ mới xem qua hai trang y đã hận không thể tẩy đi đôi mắt, nam nhân được họa bên trong đều là một đám não mãn tráng phì[1], nào được như Tiểu Hiên Hiên của y, đường cong lưu sướng, vân da rõ ràng.
Cũng phải nói, đọc xong cái loại tiểu hoàng đồ này thực sự sẽ không héo rớt sao? → _。→
Để ý thấy Từ Tử Du mới chỉ đọc qua hai trang của quyển sách đi liền đã ném sang một biên, Tề Vũ Hiên không khỏi ở dưới đáy lòng thở phào một cái. Ở trên phương diện tình dục, hắn quả thực không có một chút kinh nghiệm gì, một lần duy nhất kia, vẫn là ở tình huống thần trí không thanh tỉnh bị Từ Tử Du áp đảo……
Nhớ đến lần đó bị đối phương chiếm tiện nghi, Tề Vũ Hiên bất giác âm thầm nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng hắn mới là người bị hại, nhưng bất kể ai, bao gồm cả Ngô Đoan, đều cho rằng nạn nhân là Từ Tử Du.
Cố tình, hắn lại vô pháp nói ra loại sự tình này, chỉ có thể âm thầm nuốt lòng nỗi uất ức vĩ đại này.
“Vũ Hiên?”
Ở thời điểm Tề Vũ Hiên nhớ lại chút hồi ức không mấy tốt đẹp, Từ Tử Du đã bất tri bất giác xán lại gần. Y ôm lấy eo Tề Vũ Hiên, thuận tay ở trên mông hắn sờ soạng mấy cái, “Vũ Hiên, chúng ta sửa soạn đi ngủ thôi.”
Tề Vũ Hiên nghe được hai chữ “đi ngủ” kia, không khỏi nghĩ đến sự việc ngày đó, cũng chẳng rõ có phải là tác dụng phụ của xuân dược, nhưng hắn nhớ đến tường tận rõ ràng ký ức của ngày hôm đó. Chẳng phải ngày đó hắn đã đánh mất thần trí sao, vì lý gì mọi sự tình diễn ra lại không bỏ sót mẩu nào!!!
Tề Vũ Hiên lặng lẽ cắn răng, hất bay cặp móng heo đang đặt ở trên mông mình, sắc mặt hắn ứng đỏ, trầm giọng nói, “Từ Du, đây là ở trong quân, chúng ta không thể…… Khụ khụ, lần trước là ngoài ý muốn!”
Từ Tử Du bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt, “Vũ Hiên ngươi đang nói gì vậy? Điều gì ngoài ý muốn cơ?”
Tề Vũ Hiện hận không thể nhè bản mặt vờ vô tội kia của Từ Tử Du mà hung hăng cắn hai miếng, hắn liền không tin đối phương không rõ ý tứ của mình.
Nghiến chặt răng, hắn gằn từng chữ, “Ta là đang nói…… Trước khi thành thân……”
“Không thể làm những sự tình được mô tả trong món đồ sách kia?” Từ Tử Du nghiêng đầu hỏi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tề Vũ Hiên đỏ rực lên, sao gia hỏa đáng chết này vẫn còn nhớ đến món đồ sách kia, không phải rõ ràng y đã quẳng thứ đồ vật đó đi sao. Tuy rằng đây chính là ý tứ hắn muốn biểu đạt, nhưng vì sao khit hốt ra từ miệng Từ Tử Du liền khiến hắn cảm thấy xấu hổ đến nhường này đâu?
“Yên tâm đi, không nhận được sự đồng thuận từ ngươi, ta sẽ không ― cắm vào đi.” Từ Tử Du hạ thấp thanh âm, dùng một loại ngữ điệu vạn phần ái muội thỏ thẻ ở bên tai Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt khí phả ở bên tai, ở trong lòng tức khắc liền nổi lên một dòng tư vị khác thường. Nhưng liền ngay sau đó, hắn đã kịp tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt bất thiện găm thẳng vào Từ Tử Du, “Cắm vào đi?”
“Đúng vậy.” Từ Tử Du đúng lý hợp tình gật đầu, “Nơi đó của Vũ Hiên vừa nóng vừa mềm, còn sẽ gắt gao hút ta không chịu rời đâu.”
Toàn thân Tề Vũ Hiên đều cứng lại rồi, sắc mặt chợt thanh chợt bạch, ánh mắt lườm Từ Tử Du đã mang lên vài phần sát khí ― tuy rằng rõ ràng là do giận quá hóa thẹn nên mới vậy.
Từ Tử Du tựa hồ đột nhiên bị biến ngốc, làm lơ ánh mắt muốn giết người kia của Tề Vũ Hiên, ngược lại dùng ngón tay qua lớp quần vân vê kẽ mông đối phương, “Vũ Hiên không nhớ rõ sao? Ngày đó ngươi chính là kẹp ta không bỏ đâu, còn không ngừng kêu ta dùng sức một chút, lại mau một chút……”
“Nói hươu nói vượn!” Sắc mặt vốn lãnh lệ, hỉ nộ không hiện của Tề Vũ Hiên đã bị cái tên gia hỏa vô sỉ Từ Tử Du này kích động đến đỏ bừng một mảnh, hắn đập tay lên mặt bàn, cái bàn trà đáng thương liền dẫm vào vết xe đổ của tiền bối, vỡ vụn thành từng mảnh.
“Ngươi câm miệng cho ta! Ta khi nào……” Tề Vũ Hiên từ hàm răng nghiến chặt gằn ra được hai câu. “……nói ra những lời hạ lưu như vậy.”
“Lời hạ lưu?” Từ Tử Du khẽ mỉm cười, “Vũ Hiên là đang nói đến những lời thét mau một chút, dùng sức một chút của ngươi sao.”
“Ngươi!” Sống được từng này năm, Tề Vũ Hiên chưa từng gặp được một người vô sỉ đến vậy! “Ngày đó ta căn bản không nói được câu nào!”
“Nga ~~~~~~” Từ Tử Du cố ý kéo dài thanh âm. “Nguyên lai Vũ Hiên còn nhớ rõ ngày đó ngươi không nói chuyện được sao. Bất quá…… Tiếng rên rỉ biểu đạt khoái cảm của ngươi không phải mang loại ý tứ này sao? Mỗi lần ta đâm đúng điểm, ngươi đều sẽ đem ta kẹp đến càng thêm chặt chẽ đâu.”
Tề Vũ Hiên nghẹn họng nhìn y trân trối nói không nên lời, trình độ không biết xấu hổ của Từ Tử Du đã đột phá đỉnh điểm của hắn, hắn vô luận như thế nào cũng không có khả năng cùng y công khai tranh luận loại đề tài này.
“Được rồi được rồi, ngươi không muốn nhớ lại ta liền không nói, bất quá vừa rồi chúng ta nhưng đã bàn cẩn thận rồi đó, chỉ cần ngươi đồng ý, ta liền sẽ chút khách khí đâu nha.” Từ Tử Du, hòng trấn an đối phương, ở trên mặt Tề Vũ Hiên khẽ hôn một cái, sau đó ngâm một khúc nhạc, vẻ mặt hiền huệ đi trải giường chiếu.
Tề Vũ Hiên chỉ thẳng vào hình bóng Từ Tử Du, nửa ngày không dựng lại nổi tinh thần, tư duy hoạt bát mau lẹ khi thảo luận chiến sự cùng đám phó tướng ngày thường, cơ hồ đều bị sự hạ lưu vô sỉ của Từ Tử Du dọa đến bay biến, sau một hồi thực lâu, Từ Tử Du đã bày biện xong giường, thuận tay còn giúp hắn cởi ra áo ngoài, hắn mới phản ứng lại, điều hắn muốn nói lúc đầu rõ ràng là chỉ sau khi thành thân mới có thể làm loại sự tình này, như thế nào bị Từ Tử Du xoay một vòng liền biến thành hắn đồng ý là được?
Còn có!
Gia hỏa đáng chết này, lời trong lời ngoài rõ ràng đều toát ra ý tứ y là đang tính đè hắn ra, sao có thể?!!
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trở nên âm trầm, hắn cảm thấy, mình cần phải nhắc nhở Từ Tử Du một chút, để y biết rõ vị trí trên dưới của hai người, nếu y đã muốn mang lên cái danh phu nhân của Tướng quân, liền phải cư xử đúng theo thân phận của bản thân! Không cần vọng tưởng tiếp tục phạm thượng.
Từ Tử Du một chút cũng không ngại sắc mặt khó coi của Tề Vũ Hiên, y nhanh tay nhanh chân lột bỏ áo ngoài của bản thân, để lộ ra bộ trung y bên trong, mau lẹ chui tọt vào ổn chăn, sau đó vỗ vỗ giường, “Vũ Hiên, mau đến nghỉ ngơi.”
Tề Vũ Hiên, ……
Loại cảm giác có lửa giận mà không thể bùng nổ này thực quá là không xong, nếu Từ Tử Du là một trong những binh lính của hắn, hắn nhất định sẽ huấn luyện y đến sức lực để nói chuyện cũng không còn! Phải cùng phu nhân của mình thảo luận loại sự tình ai trên ai dưới này, lại không thể dựa vào vũ lực để giải quyết, thực làm hắn nghẹn khuất, hận không thể tìm ngươi ra đánh một trận.
Hừ lạnh một tiếng, Tề Vũ Hiên khoác lại áo ngoài, xoay người rời đi, hắn quyết không để mặc Từ Tử Du chiếm cứ quyền chủ động, dứt khoát mặc y độc thủ giường không nhà trống.
Nhìn Tướng quân bực bội trưng ra bản mặt căm hận mà đi, Từ Tử Du một chút cũng không lo lắng, Tề Vũ Hiên người này, vô luận là sinh khí hay thương tâm đều sẽ tự nghẹn ở trong bụng, có cơ hội được chứng kiến sắc mặt hắn biến đổi, đây chính là minh chứng cho thấy ngươi là một người vô cùng thân cận với hắn, như trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi khi sắc mặt hắn biến đổi đôi ba lần, kia cơ hồ chính là ở trên trán Từ Tử Du gán một cái nhãn “người trong lòng của Tướng quân”.
Ngay cả hảo hữu Ngô Đoan của hắn cũng chưa từng được nhìn đến biểu cảm phong phú nhường vậy của Tề Vũ Hiên, Từ Từ Du không chút xấu hổ lặng lẽ ở trong lòng tặng cho bản thân một cái like.
Đáng tiếc a…… Hiện tại y còn chưa thể lập tức đẩy ngã Tiểu Hiên Hiên rồi ăn luôn hắn, đối phương đối với vị trí của cơ thể tựa hồ còn níu giữ một loại chấp nhất đầy khó hiểu, bất quá cũng chẳng liên quan, y thực mau là có thể giúp đối phương minh bạch, rằng loại sự tình lao tâm lao lực này liền giao cho một người hiền huệ như y làm đi, nằm dưới hưởng thụ mới là điều Vũ Hiên nên làm! ╮(╯▽╰)╭
Sờ sờ ổ chăn trống rỗng, Từ Tử Du bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Hiên Hiên chính là quá thẹn thùng [ cũng không phải ], bằng không sao có thể ngay ngày đầu cùng chăn gối liền ngượng ngùng chạy mắt đâu……
Vùi đầu vào ổ chăn dồn sức hít một hơi, trong chăn đâu đâu cũng thấm đẫm hương vị của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du thực mau đã đắm trong hương vị này mà chìm vào giấc ngủ, cứ một chốc liền phát ra một loại tiếng cười cực độ đáng khinh, ở nơi khóe miệng còn nhỏ ra một ít chất lỏng khả nghi.
Cũng vào buổi tối ngày hôm đó, khi những vị phó tướng đến xem “dọn nhà chi hỉ” còn đang say ngủ, người này người đó đều bị Tề Vũ Hiên đào hết cả lên, với lý do mỹ miều là tiến hành đặc huấn.
Đương thời điểm những người này sôi nổi kêu cha gọi mẹ cầu buông tha, Ngô Quân sư bị tên tiểu tư của một vị phó tướng chạy đến tận giường đào lên lôi đến mới xem như à giải cứu được bọn họ.
Tề Vũ Hiên thần thanh khí sảng trở về doanh trướng của mình, kết quả lại phát hiện ra tên Từ Tử Du vô sỉ hạ lưu xấu xa không cách nào hình dung đang ôm một kiện áo ngoài của hắn mà ngủ ngon lành…… Còn thường thường dùng mặt cọ đi cọ lại.
Nháy mắt bị tình cảnh này đả động, thần thái Tề Vũ Hiên trong chớp nhoáng xuất hiện một tia hoảng hốt, hắn lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan say ngủ của Từ Tử Du, khóe miệng vô thức nhếch lên, loại sinh hoạt ấp áp bình đạm, lại phảng phất chút bất chính là điều hắn có thể theo đuổi sao?
Nhẹ nhàng day day thái dương, Tề Vũ Hiên không hiểu sao muốn bật cười, ai, tính, hắn vừa rồi rốt cuộc là vì điều gì mà nổi giận? Loại quan hệ giữa tình nhân thực sự muốn phân trắng đen rõ ràng sao?
Tính cách của Từ Tử Du, hắn ít nhiều cũng coi như có chút hiểu biết, trong mắt người ngoài hẳn sẽ cảm thấy khi hai người họ đứng bên nhau, Từ Tử Du tất nhiên là sẽ ở bên yếu thế, nhưng trên thực tế, chân chính suy xét quãng thời gian họ ở cùng nhau, trái lại là số lần hắn nhường bước lại tương đối nhiều đi…… → _。→
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]