Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
“Vũ Hiên,” Từ Tử Du mỉm cười ngọt ngào, xốc bạt cửa đi vào.
Đã lại đến thời gian dùng bữa tối, Tề Vũ Hiên nhìn chiếc khay trên tay đối phương, ngoan ngoãn tự giác bước lại gần, nhận lấy chiếc khay, thuận tay đặt ở trên mặt bàn con.
Moa!
Từ Tử Du nhón mũi chân trộm hôn một ngụm lên môi Tề Vũ Hiên, Tề Vũ Hiên mặt không đổi sắc trở lại chỗ ngồi. Ân, Tề Vũ Hiên tỏ vẻ, dựa theo quy luật một ngày ba bữa đánh lén, hắn đã sớm hình thành thói quen…… ╮(╯_╰)╭
Quy tắc không nói chuyện vào thời điểm dùng bữa và nghỉ ngơi gì đó, Từ Tử Du từ trước đến nay đều chưa từng tuân thủ, y thích nhất là chia sẻ các lại tin tức hóng hớt được cho Tề Vũ Hiên.
Cái gì mà hôm nay binh lính ở doanh trại số bảy thua cuộc binh lính ở doanh trại số chín, kết quả phải thay đối phương quét tước trại nuôi ngựa, hoặc là hai vị binh lính bởi vì giành giật tình nhân mà đánh nhau túi bụi, kết quả bị trưởng quan phạt nặng, lại hoặc là một đám binh lính lén lút đánh bài, kết quả là một cái gia hỏa dù thua nhưng không chịu nhận phạt, bị đám còn lại đè ra quật một trận tan tành.
Những gì y kể bất quá cũng chỉ là vài ba mẩu chuyện vụn vặt, theo lý thuyết Tề Vũ Hiên hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú, nhưng trong lòng Từ Tử Du vô cùng tường tận, rằng kỳ thực Tề Vũ Hiên phi thường hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421397/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.