Tề Vũ Hiên không nhịn nổi mà bật cười, “Ngươi cả ngày vờ tới vờ lui như vậy không thấy mệt sao?”
Từ Tử Du đầy mặt tươi cười, “Chỉ cần Vũ Hiên thích, ta liền không mệt.”
Tề Vũ Hiên nghe vậy, khẽ nhíu mày, “Nếu ta mến ngươi, đương nhiên là sẽ yêu quý con người thật của ngươi, chứ không phải một bộ dạng giả trang nào cả. Phải hiểu rằng, sự dối trá, dù sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị vạch trần.”
Từ Tử Du nhún nhún vai, “Ta chỉ sợ Vũ Hiên sẽ bị con người thật của ta dọa hỏng thôi.”
Tề Vũ Hiên cúi mặt, “Chẳng nhẽ ngươi vẫn còn một bộ mặt khác sao?”
Từ Tử Du nhướn mày, “Vũ Hiên thực sự muốn biết?”
Hàng lông mày của Tề Vũ Hiên vươn cao, “Bản Tướng quân lại có thể sợ ngươi?”
Từ Tử Du đứng dậy, tiến đến trước mặt Tề Vũ Hiên, y thấp hơn Tề Vũ Hiên một cái đầu, hơi hơi ngẩng mặt lên, kề sát gần tai hắn, “Bộ mặt kia của ta, chẳng phải ngày hôm ấy Vũ Hiên đã được gặp rồi sao?” Dứt lời, còn thuận thế ngậm lấy vành tai của Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên theo phản xạ những muốn đẩy y ra, Từ Tử Du lại đã sớm đoán được phản ứng của hắn, nhanh hơn một bước ôm chầm lấy đối phương.
“Vũ Hiên là đang muốn một lần nữa đánh ngã ta sao?” Từ Tử Du ở bên tai Tề Vũ Hiên hạ giọng thủ thỉ. “Ta còn cho rằng, Vũ Hiên đã thừa nhận đôi ta là ái nhân rồi kia.”
Âm giọng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421392/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.