Theo phản xạ duỗi tay ra, đẩy đối phương khỏi người mình, Tề Vũ Hiên xấu hổ quay mặt đi, chỉ cho Từ Tử Du nhìn thấy một bên tai đỏ tưng bừng.
Bùm một tiếng, Từ Tử Du bị hất xuống mặt đất, đau đến nhe răng méo miệng. Y xụ mặt, xoa xoa mông đứng lên, một lần nữa mò vào trong chăn, bất quá lúc này, y thực sáng suốt mà ôm chặt lấy đùi Tề Vũ Hiên, dù nói gì cũng không chịu buông ra.
“Vũ Hiên, ngươi đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao……” Từ Từ Du ai ai oán oán hỏi.
Tề Vũ Hiên trầm mặc trong chốc lát, nghe lọt vào tai ngữ khí này, nếu là người không biết rõ chuyện, hẳn sẽ lầm tưởng ngày hôm qua là hắn đem Từ đại phu làm nọ làm kia đâu……
Xốc chăn đứng dậy, cơn đau nhức nhối trướng truyền đến từ bộ vị bí ẩn phía sau khiến hắn xanh cả mặt, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Từ Tử Du, lập tức lại bị hành vi che mặt giả khóc của đối phương làm cho dở khóc dở cười.
“Vũ~~~ Hiên~~~, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!” Từ Tử Du từ sau nhào tới ôm eo Tề Vũ hiên, đối phương tránh đi tránh lại cũng không tránh nổi, đành mặc kệ y.
Tề Vũ Hiên bị giọng điệu biện luận đầy lưu manh này của Từ Từ Du chọc tức đến bật cười, hắn uy hiếp nheo mắt lại, trầm giọng nói, “Từ đại phu……”
“Gọi ta là Tử Du.” Từ Tử Du kiên định.
Tề Vũ Hiên bất động trong giây khắc, cảm thấy xưng hô Tử Du này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421388/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.