Chẳng bao lâu sau, Ngô Đoan đã xuất hiện trong danh trướng, nhìn khuôn mặt vô cảm của Tề Vũ Hiên, khóe miệng hắn lén lút dương lên.
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tề Vũ Hiên, qua phải đến nửa ngày, Ngô Đoan mới đem cái cằm rớt dưới mặt đất nhặt lên, cười như không cười mà nhìn hắn, “Ngươi là đang nói…… Ngươi muốn biết nên như thế nào để cùng ái nhân hòa hợp chung sống?”
“Ân.” Ngữ điệu của Tề Vũ Hiên bình đạm thản nhiên, tựa hồ hắn căn bản không hề ý thức được yêu cầu mình vừa đưa ra có bao nhiêu thái quá.
Còn hảo Ngô Đoan đã sớm tường tận vị bằng hữu thân thiết của mình có loại đức hạnh gì, có thể khiến hắn đưa ra một yêu cầu như vậy đã là một đột phá vô cùng vĩ đại rồi, muốn cho hắn biểu hiện ra nhiều cảm xúc hơn, về sau liền có thể trông cậy vào tiểu Từ đại phu.
“Lại nói…… Ngươi không nhớ rõ tiểu Từ đại phu còn từng vì người khác mà nhảy sông sao? Ngươi dám chắc y thực lòng thương mến ngươi sao?” Ngô Đoan phi thường vô sỉ lôi ra lịch sử u ám của Từ Tử Du một lần nữa.
Tề Vũ Hiên sắc mặt thâm trầm, ánh mắt cũng có chút ảm đạm. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng liếc nhìn Ngô Đoan, ánh mắt lạnh băng không cất chứa dù chỉ một tia độ ấm, nhìn Ngô Đoan đến da đầu tê dại, từng luồng khí cóng lạnh chay dọc sống lưng.
“Hảo hảo, sợ ngươi.” Ngô Đoan bất đắc dĩ giơ tay lên, “Chuyện trước kia của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421380/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.