Nếu như trước đó Lâm Kỳ đối với Đỗ Thừa Ảnh còn có một tia hoài nghi, đêm nay liền tan thành mây khói, phong cách quá khác biệt, cho dù Đỗ Thừa Ảnh có thật sự nhập ma, cũng sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy như vậy.
Lâm Kỳ hít sâu mấy lần, mới chậm rãi buông Đỗ Thừa Ảnh ra, “Xin lỗi sư huynh, ta có chút thất thố.”
“Không sao,” Đỗ Thừa Ảnh vỗ nhẹ lưng y, “Ở trước mặt ta, ngươi có như thế nào ta đều sẽ không cười ngươi.”
Cốt truyện thay đổi đột ngột khiến Lâm Kỳ cũng có chút không kịp trở tay, vốn dĩ y chỉ cần hoàn thành mỗi nhiệm vụ của mình một cách bình an vô sự, trong tiểu thế giới này y giống như một người ngoài cuộc, nhưng hiện tại con đường phía trước không ai đoán được, tất cả đều mơ hồ, Lâm Kỳ thấy bản thân càng ngày càng dung nhập hơn với thế giới này.
Y vừa rồi thật sự sợ hãi.
“Không sao cả,” Đỗ Thừa Ảnh thấy mặt y vẫn trắng bệch mất hồn mất vía, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Sau này ta sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước.”
Lâm Kỳ quay mặt đi, thần sắc phức tạp nhìn về phía Đỗ Thừa Ảnh, lúc trước y còn nghi ngờ Đỗ Thừa Ảnh, thật là không tốt chút nào.
“Ngươi yên tâm, ta chỉ là bồi ngươi,” Đỗ Thừa Ảnh thấy biểu tình y có hơi khác thường, chua xót nói, “Ta sẽ không...”
“Ta không có ý đó,” Lâm Kỳ sốt ruột ngắt lời nói, một tay nắm lấy ống tay áo Đỗ Thừa Ảnh, khuôn mặt tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phuong-phap-tu-duong-cua-nguoi-cong-cu/2582003/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.