Dường như vì giải toả nghi ngờ của Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh thay đổi sự lười biếng trước đó, nhanh chóng chạy đến Hoa Nguyên dù đang bị thương, Lâm Kỳ sao có thể thực sự làm như vậy, lôi kéo Đỗ Thừa Ảnh để hắn dưỡng thương tốt đã. 
"Hoa Nguyên là nhà của ngươi, ta bị thương thế này không tính là gì." Đỗ Thừa Ảnh đã thay pháp bào mới, che khuất vết thương trên người, nhưng không giấu được vẻ mặt mỏi mệt cùng tái nhợt. 
Người tu chân cũng là người, vô luận Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc là tốt hay là xấu, vết thương trên người vẫn là thật, Lâm Kỳ nào có thể nhẫn tâm để Đỗ Thừa Ảnh bôn ba, tự nhiên thả chậm bước chân, "Sư huynh trọng thương như vậy còn có thể nói không sao ư? Ngươi như vậy, nếu thương thế nặng thêm, ta sao có thể bỏ mặc đây?" 
Sắc mặt Đỗ Thừa Ảnh tái nhợt, sau khi bị thương hào quang trên người hắn như lột bỏ xuống, chỉ dư lại vẻ thuần nhiên tuấn mỹ, giống như ngọc thạch ôn hoà đẹp đẽ, "Không có gì," hắn ngước mắt lên, hàng mi dài đậm càng tôn lên đôi mắt thâm thúy, "Ngươi không cần xin lỗi ta cái gì cả." 
Hắn càng nói như vậy, Lâm Kỳ càng áy náy, đỡ lấy cánh tay Đỗ Thừa Ảnh, mặt cúi thấp khẽ than thở nói, "Sư huynh, ngươi cứ nghe ta đi." 
Đỗ Thừa Ảnh đứng thẳng người, không có nhân cơ hội mượn lực Lâm Kỳ, hắn rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Kỳ, Lâm Kỳ đã nhiều ngày ngủ không ngon, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phuong-phap-tu-duong-cua-nguoi-cong-cu/2581999/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.