Nhà của Lâm Kỳ ở hiện thực là một trong những phúc lợi của điều phối viên được liên minh sắp xếp, đó là một căn phòng kiểu mẫu sạch sẽ ngăn nắp, Lâm Kỳ sau khi được huấn luyện liên tục một tháng trực tiếp đi làm, vừa trở về không bao lâu liền quay lại làm việc, thật sự ở nhà còn chưa đủ lưu lại hơi ấm. 
Lần đầu tiên xây dựng một ngôi nhà thuộc về chính mình đúng là một trải nghiệm mới mẻ. 
Những chuyện nhỏ nhặt này dù bọn họ tu vi có cao đến đâu cũng phải làm như phàm nhân, lại nói cả hai vốn muốn sống một cuộc sống bình thường, cả ngày bận bịu tự tay làm lấy cũng chỉ làm ra được một căn lều rỗng miễn cưỡng có thể vào ở, không đến nỗi gió thổi qua liền đổ mất. 
Hai người nằm trong phòng cỏ, nhìn những ngôi sao rải rác trên mái nhà như đang rơi xuống, Lâm Kỳ cảm khái nói, "Bây giờ ta mới biết ngươi đặt bao nhiêu tâm tư vào động phủ kia." 
Đỗ Thừa Ảnh nằm ở bên cạnh y, chậm rãi chớp đôi mắt, trong lòng cảm thấy bình yên, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay Lâm Kỳ, thật giống như một giấc mơ, Lâm Kỳ rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn, những gì hắn cho là vất vả vô ích cuối cùng cũng lọt vào mắt Lâm Kỳ. 
Nếu đây thật sự là một giấc mộng, hắn hy vọng bản thân vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. 
Mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, bên nhau mãi mãi. 
Hai người yên lặng nắm tay nhau, ngay lúc cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phuong-phap-tu-duong-cua-nguoi-cong-cu/2581994/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.