Cánh tay của Mạnh Huy thon dài hữu lực, mùi khói thuốc lá và mùi mồ hôi nhàn nhạt trộn lẫn với nhau, hương vị hormone trên người thiếu niên xông thẳng vào mũi Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nghiêng đầu tận lực tránh xa Mạnh Huy một chút. 
Mạnh Huy rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch đánh giá Lâm Kỳ bản thiếu niên này, y khẽ cau mày, tựa hồ tức giận nhưng không dám nói gì, trắng nõn sạch sẽ, mảnh khảnh tuấn tiếu, đôi mắt hơi nheo lại, hàng mi dài cong cong ở khóe mắt dính liền vào nhau, Mạnh Huy lười nhác nói, " Ít xem TV đi." 
Không đầu không đuôi bị nhắc nhở, Lâm Kỳ nhỏ giọng nói, " Tôi chưa bao giờ xem TV." 
Mạnh Huy nhìn thoáng qua cặp sách phồng lên trong lòng ngực y, " Ồ, vậy là đọc sách." 
Lâm Kỳ dứt khoát không thèm để ý tới hắn. 
Thật đáng yêu, Mạnh Huy đã quen với Lâm phó tổng vẻ mặt lạnh nhạt cùng cặp mắt kính gọng vàng nhiều năm, quen với một Lâm Kỳ lạnh như băng luôn bảo hắn phải làm gì, đột nhiên nhìn thấy Lâm Kỳ thời niên thiếu chỉ hận không thể tự tát chính mình hai cái, năm đó tại sao sau khi cướp tiền của Cát Kiến Quân liền xoay người rời đi, đem đại bảo bối lưu lại như vậy. 
Nửa năm về sau lần nữa gặp nhau, học sinh ngoan Lâm Kỳ trước mặt rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì mới có thể trở thành thiếu niên bỏ học mặt đầy vết thương, ánh mắt cảnh giác. 
Sau khi Lâm Kỳ chết, Mạnh Huy bắt đầu mê tín, một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phuong-phap-tu-duong-cua-nguoi-cong-cu/2581983/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.