🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 99: Nơi đó có người mà ta muốn bảo vệ.

Edit + Beta: April

"Chúng ta rời khỏi nơi này, có được không?" Tạ Nguyên Gia vùi đầu vào trong lòng của Phó Cảnh Hồng, "Em rất mệt mỏi."

"Được." Phó Cảnh Hồng ôm lấy y.

Tạ Nguyên Gia nhắm mắt lại cảm nhận độ ấm truyền từ cơ thể của Phó Cảnh Hồng, nhẹ giọng nói: "Thật ra em là người rất dễ thỏa mãn, từ nhỏ đã không có nhiều mơ mộng hay mong muốn nhiều thứ như những đứa trẻ khác, bởi vì em biết, mình không có tư cách đòi hỏi."

"Phụ mẫu của em thành thân không phải vì yêu, em đương nhiên cũng chẳng phải thứ kết tinh từ tình yêu gì đó, vì vậy nên từ nhỏ em đã biết, chỉ có hiểu chuyện và ngoan ngoãn nghe lời, em mới được người khác yêu thích." Tạ Nguyên Gia thật sự cảm thấy mệt mỏi, những lời này nếu là trước đây thì y sẽ chẳng nói cho bất kỳ ai biết, chỉ là lúc được Phó Cảnh Hồng ôm, y khó tránh khỏi phút yếu lòng, bất giác muốn được tâm sự.

"Em cực kỳ bình phàm, cũng không có chí muốn làm chuyện lớn, chỉ muốn được sống một cách tự do tự tại, ở đại chỗ nào cũng được, không có người nghiêm khắc với em, không có người chỉ trích em, không có người đòi hỏi kỳ vọng vào em, chỉ cần vậy là em sẽ sống rất vui vẻ."

"Em vốn dĩ không muốn làm Hoàng đế."

Phó Cảnh Hồng lẳng lặng mà nghe y nói chuyện, trong lòng hắn có ngàn vạn nghi ngờ, rõ ràng Nguyên Gia từ nhỏ đã sống ở trong thâm cung, tuy nói y bị người ta đánh tráo vào cung, nhưng lúc đó y mới có mấy tháng, theo lý thuyết không có khả năng nhớ rõ chuyện xưa của phụ mẫu mình, vậy tại sao y vẫn nhớ rõ những chuyện này?

Hắn mơ hồ nhận thức được, Nguyên Gia nhất định có bí mật lớn không nói cho hắn biết, dù bây giờ hắn rất muốn mở miệng hỏi, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp, huống chi, Nguyên Gia vô cùng tin tưởng hắn, hắn cũng nên có hồi báo, cũng tin tưởng y vô điều kiện. Y lựa chọn không nói, nhất định là có lý do.

Có lẽ Phó Cảnh Hồng vẫn chưa hiểu yêu một người là gì, trước kia chỉ cảm thấy, thích ai thì phải giành tới tay, y muốn gì thì cho y cái ấy, cho y cả những thứ y không muốn, nhưng Tạ Nguyên Gia đã dạy cho hắn biết thế nào mới là cách chính xác để yêu một người. Không cần thề non hẹn biển, không cần kim ốc tàng kiều, chỉ cần lặng lẽ bầu bạn, tin tưởng y, chỉ vậy là đủ rồi.

Hai ngày sau, Phó Cảnh Hồng thật sự dẫn Tạ Nguyên Gia rời khỏi biệt viện. Trong khoảng thời gian này, Thuần Vu Nhã cùng Quý Thiếu Viêm đều từng tới thăm y, tuy bọn họ đều muốn giữ Tạ Nguyên Gia lại, nhưng ai nấy đều biết cưỡng ép người ở lại sẽ khiến Nguyên Gia không vui, mà bọn họ đều xem Nguyên Gia như bằng hữu, và bọn họ cũng chẳng có tư cách để yêu cầu y cái gì.

"Đi thăm thú bên ngoài cũng tốt." Thuần Vu Nhã mỉm cười nói, "Tuy thần không thể đi theo, nhưng sẽ luôn cầu phúc cho Hoàng Thượng ."

"Đừng gọi ta là Hoàng Thượng nữa, đã từ chức rồi." Tạ Nguyên Gia có chút lắm lời nói, "Lão sư, nếu ngươi vẫn còn thích ai đó, hay vẫn chưa thể từ bỏ được người nào, vậy hãy đuổi theo đi."

Thuần Vu Nhã kinh ngạc nhìn y, tựa như không hiểu tại sao y lại biết được chuyện tư mật này.

Tạ Nguyên Gia gãi mặt, ngượng ngùng nói: "Ta không có ý muốn tò mò việc riêng của ngươi, chỉ là tình cờ biết được, cũng không phải muốn can thiệp vào chuyện của lão sư, do ta sắp đi rồi nên có chút lời muốn nói, sợ không nói sẽ không còn cơ hội."

"Đời người vốn ngắn ngủi, đương nhiên sẽ có lúc sai lầm, đừng có nhìn lại rồi hối hận tự trách, chỉ cần có một tia hy vọng, lão sư phải tranh thủ mà đoạt lấy, lỡ đâu sẽ tìm được hạnh phúc?"

Nụ cười của Thuần Vu Nhã có chút khổ, "Ta sớm đã đi tìm hắn, nhưng hắn đóng cửa không gặp, suốt ba tháng trời, một mình ta lặng lẽ đứng trước cửa nhà hắn, nhưng hắn chẳng thèm gặp mặt một lần."

"Lão sư quả thật đã làm sai, người ta giận thì cũng đúng." Tạ Nguyên Gia an ủi nói, "Người yêu dù có dịu dàng đến đâu, nếu có một ngày bị tổn thương nặng nề, cũng sẽ quay đầu bỏ đi. Nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, lão sư cũng chịu sự trừng phạt đủ rồi, ngươi đến nay vẫn chưa có hôn phối, chẳng lẽ không phải là đang tự phạt mình sao?"

Thuần Vu Nhã không nói câu nào.

"Nếu ta vẫn còn ở đây, có thể sẽ giúp lão sư đưa ra vài chủ ý." Tạ Nguyên Gia tiếc nuối, "Nhưng ta phải rời đi để bắt đầu cuộc sống mới, việc bày mưu tính kế chắc là không được, nghe ta khuyên một câu."

"Có thể người kia vẫn đang chờ ngươi, nhưng ngươi chỉ mới chịu đựng có ba tháng liền từ bỏ, quả là có chút đáng tiếc. Ta nghĩ, người có thể khiến lão sư yêu, nhất định là người dịu dàng, vì chính ngươi, cũng là vì hắn, lão sư có lẽ nên thử lại một lần nữa."

"So với việc nửa đời sau được hạnh phúc vì có người thiệt lòng bầu bạn, thì sự tra tấn nhất thời có thá gì đâu?"

Ánh mắt Thuần Vu Nhã có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới bản thân khi đó đứng ngoài cửa lớn tổ trạch của Hướng gia, mưa to xối xuống đỉnh đầu chỉ biết đứng lặng yên, cầu xin người nọ gặp mặt mình, muốn giãi bày hết những áy náy cùng tâm tư lâu nay với người đó, nhưng chờ mãi cho đến khi mưa tạnh, mãi cho đến lúc bình minh, người nọ cũng chưa từng xuất hiện, chỉ có một tiểu đồng đi đến, lén lút đưa cho hắn một cây dù.

Lúc đó hắn còn quá trẻ, cho rằng người nọ thật nhẫn tâm không chịu gặp mình, nhưng hôm nay sau khi nghe Nguyên Gia nói, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nếu khi đó hắn vẫn ở lại sau khi mưa tạnh, nếu hắn kiên trì thêm một lát nữa, có lẽ cửa sẽ mở chăng?

Rốt cuộc, khi hắn xoay người rời đi, có mơ hồ nghe được một loạt tiếng bước chân rất nhẹ, chỉ là khi đó hắn tưởng bản thân dầm mưa suốt một đêm, nên sinh ra ảo giác.

Nếu quay đầu lại thì tốt rồi.

Trong mắt Thuần Vu Nhã có chút chua chát, hắn xoa đầu của Tạ Nguyên Gia, "Tuổi của Nguyên Gia rõ ràng không lớn, nhưng luôn đem đến cho ta những điều kinh ngạc, ta nên gọi ngươi một tiếng lão sư mới đúng."

Tạ Nguyên Gia nào dám không biết xấu hổ đi gánh danh xưng này, chỉ do kiếp trước xem nhiều tiểu thuyết tình yêu nên y mới hiểu nhiều hơn thôi, nào dám dạy người khác.

Quý Thiếu Viêm ở bên cạnh vô cùng không vui, "Ngươi sau này đi rồi, chẳng còn ai bồi ta cưỡi ngựa."

"Đại tướng quân có nhiều bằng hữu như vậy, sợ gì không có bạn cùng cưỡi ngựa." Tạ Nguyên Gia cười ra tiếng, "Ngươi không phải xuất thân võ tướng sao? Sao lại ra vẻ phiền muộn như vậy, núi cao sông dài, chúng ta nhất định sẽ có lúc gặp lại, cớ sao phải chán nản?"

Quý Thiếu Viêm nước mắt lưng tròng, "Hoàng Thượng thật có học vấn, lời nói ra khiến thần tâm phục khẩu phục. Thật ra...... Ngày hôm qua phụ thân có tiết lộ tin tức với ta, nói triều đình đại loạn, căn bản không có ai có thể chủ trì cục diện, đã đề cử ra vài người nhưng chẳng có ai trong triều vừa lòng."

"Ngươi cũng biết cha ta rồi đó, không can thiệp vào chuyện triều đình, chỉ một lòng lo đánh giặc, nhưng ông ấy đã lén nói với ta, nếu Hoàng Thượng muốn trở về, ông ấy nguyện dẫn theo mười vạn đại quân ủng hộ ngươi trở lại triều đình, nếu vẫn còn tiếp tục tệ hơn, e rằng đất nước này tiêu rồi."

Tạ Nguyên Gia nghe hắn nói mà có chút khó chịu, y không hiểu tại sao có nhiều người ủng hộ mình như vậy, y đâu có làm cái gì, sao ai cũng bảo y mới là người thích hợp nhất chứ? Một quốc gia lớn như vậy, thế mà thật sự tìm không ra được một người kế nhiệm sao?

"Tâm ý ta đã quyết, tuyệt đối không quay đầu lại." Y kiên định nói, "Mọi người có duyên gặp lại."

Quý Thiếu Viêm còn muốn hộ tống bọn họ thêm một đoạn, "Ra khỏi thành rồi chúng ta quay về."

Phó Cảnh Hồng ngầm đồng ý cho hành vi của bọn họ, mang theo Tạ Nguyên Gia lên xe ngựa, hai người ngồi xe hướng ra ngoài thành. Tạ Nguyên Gia dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa thớt sương đen mờ mịt, mới vừa rạng sáng khoảng 5 giờ. Lần này rời đi, chắc hẳn là sẽ rất lâu rất lâu không trở lại.

Cái gì mà triều đình phân tranh, cái gì mà âm mưu quỷ kế, cái gì thiên hạ chúng sinh, Tạ Nguyên Gia đều không muốn quản, y chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình.

Xe ngựa vừa mới ra khỏi thành, còn chưa đi được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một loạt âm thanh dồn dập của ngựa xe đang chạy, cùng với một giọng nói già nua la hét ở phía sau: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng xin dừng bước!"

"Hoàng Thượng!"

Tạ Nguyên Gia nghe ra giọng nói này là của Lý thượng thư, vội bảo Mục Chiến đang đánh xe dừng lại, chính mình ra khỏi xe ngựa, Quý Thiếu Viêm cùng Thuần Vu Nhã hộ tống ở bên cạnh vội đỡ y xuống xe, "Là Lý đại nhân."

"Lý đại nhân, hôm nay lạnh như vậy, ngài lớn tuổi rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tới ngoài thành làm gì? Nơi này gió lớn, mau trở về đi." Tạ Nguyên Gia biết tại sao lão đuổi theo mình, nên nói ngắn gọn, đuổi lão về nhà.

Lý thượng thư không mặc quan phục màu đỏ, cũng không có đội mũ, nhìn như ông lão bình thường ở nhà bên, lão từ trên xe ngựa bước xuống, ở trong gió lạnh vẫn đứng thẳng tắp, ngữ khí vẫn mạnh mẽ:

"Hoàng Thượng, thần tới khuyên Hoàng Thượng về triều."

Tạ Nguyên Gia khó hiểu: "Lý đại nhân, ta đã từ chức, triều đình ra sao, không còn liên quan đến ta."

"Hoàng Thượng từ chức, chúng thần không đồng ý." Lý thượng thư ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy phong sương: "Thần biết trong lòng Hoàng Thượng đương nhiên sẽ có oán, chỉ là sự tình phát sinh quá đột ngột, chúng thần không kịp phản ứng, đây là lỗi của thần. Nếu Hoàng Thượng muốn trách phạt, thần tuyệt đối không nhiều lời."

Tạ Nguyên Gia lắc đầu: "Là ta muốn đi, đâu có liên quan đến Lý đại nhân. Ta không muốn làm Hoàng đế, cũng không muốn thượng triều, càng không muốn mỗi ngày phải xử lý đống tấu chương nhiều không dứt."

"Tạ Nguyên Lam chẳng qua chỉ cho ta một cái cớ để rời đi thôi, hiện giờ ta không còn bị trói buộc bởi thân phận, có gì không tốt sao? Có cả khối người thích hợp làm trữ quân [1] hơn ta, các ngươi vì sao cứ nhắm vào ta?"

[1] - Trữ quân: hoặc Tự quân (嗣君) hay Quốc Bổn (國本) , là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương.

"Sẽ không có." Lý thượng thư thở dài, "Trước sau hai trăm năm, sẽ không có Hoàng đế nào tốt như Hoàng Thượng."

Không luyến quyền, không sắc dục, không tùy ý làm bậy, không ngờ vực đa tâm, người như vậy có lẽ có rất nhiều, nhưng người ngồi ở vị trí kia mà làm được như vậy, thật sự không có.

Tạ Nguyên Gia nghe cũng đủ rồi, y không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, tuổi của Lý thượng thư đã lớn chòm râu cũng hoa râm, ở trong gió rét rạng sáng nhìn càng thêm gầy gò khúm núm, ánh mắt tha thiết nồng nhiệt nhìn mình, mang theo sự khẩn cầu, y sợ bản thân không chịu nổi ánh mắt này, sợ bản thân sẽ quay đầu lại.

"Ta nói không quay về, thì sẽ không quay về." Tạ Nguyên Gia quay đầu đi, cắn môi nói, "Ta phải rời khỏi đây, bảo Tạ Nguyên Lam tự mình chơi đi!"

Y leo lên trên xe ngựa, quay đầu lại lớn tiếng nói: "Lý đại nhân! Ngươi mau trở về đi! Trời lạnh lắm!"

Quý Thiếu Viêm thay y thả màn xe xuống, Mục Chiến quất xuống roi ngựa trong tay, Phó Cảnh Hồng một lần nữa ôm y vào trong lòng không nói một lời, xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi chạy.

Lý thượng thư bỗng nhiên khàn cả giọng hô to lên một tiếng, "Bịch bịch" quỳ xuống.

"Hoàng Thượng! Lão thần quỳ xuống cầu xin người!"

"Thần Vương đã bệnh nặng hôn mê suốt hai ngày, tiểu thế tử nan kham [2] trọng trách, triều đình nội loạn không phải chuyện gì to tát, nhưng mà! Người thật sự nhẫn tâm nhìn bá tánh cũng lâm vào cảnh đại loạn sao?"

[2] - Nan kham: Bất kham, không chịu nổi.

"Cái tên nghịch tặc Tạ Nguyên Kỳ đã tập kết mười vạn đại quân tiếp cận, luôn miệng nói muốn thanh quân [3], chẳng lẽ người thật sự muốn rời bỏ chúng thần, đem giang sơn tươi đẹp giao cho kẻ lòng muông dạ thú sao!?"

[3] - Thanh quân: thanh trừ Quân vương.

"Hoàng Thượng!"

Tạ Nguyên Gia lạnh giọng nói: "Không liên quan đến ta."

Đôi tay y run nhè nhẹ, lời của Lý thượng thư văng vẳng bên tai, y cũng biết một đất nước nếu không có Hoàng đế tốt, sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn, trong nguyên tác vận số của vương triều Đại Thành vốn dĩ đã hết, bây giờ cùng lắm là thay đổi một con đường khác để đi đến cái kết thôi, nếu Tạ Nguyên Kỳ muốn, vậy......

Tạ Nguyên Kỳ là người thế nào, chỉ cần lên ngôi thì điều đầu tiên gã làm chính là tàn sát quét sạch tất cả những người chống đối gã ở trong triều, Quý Thiếu Viêm, Thuần Vu Nhã, Lý thượng thư, không ai chạy thoát. Sau đó sẽ cắt nhường mười hai thành trì biên cương cho Ngọc Hồ, mặc kệ sống chết của bá tánh nơi biên cảnh, lại tiếp tục đưa Thu Dương sang Ngọc Hồ, để nàng chết ở nơi dị quốc tha hương.

Gã căn bản chẳng để ý tới triều chính, mặc kệ bá tánh dân sinh thế nào, đất nước này sẽ nhanh chóng suy bại, tan rã, phân chia, cho dù không có Phó Cảnh Hồng, cũng sẽ có những người khác xuất hiện hoàn thành công cuộc thay đổi triều đại.

Nhưng mà, nhất định phải trả một cái giá đẫm máu, dùng ngàn vạn thi cốt của con người để hoàn thành, từ xưa đến nay, không có sự thay đổi nào mà không đổ máu.

Mà tất cả, đều tính trên đầu của Tạ Nguyên Gia.

Y chỉ là một y tá mà thôi, y thật sự gánh nổi tội lỗi lớn đến thế sao?

Phó Cảnh Hồng ôm chặt lấy y, thấp giọng nói: "Nguyên Gia, muốn làm gì thì cứ làm đi, có ta ở đây."

Tạ Nguyên Gia nắm chặt lấy tay hắn, y vén rèm lên, nhìn màu trắng dần rõ ở phía Đông, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trời.

"Dừng xe." Y nghe được giọng nói của mình, mang theo chút âm rung, nhưng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Mục Chiến dừng xe ngựa lại, lẳng lặng chờ y nói tiếp.

Tạ Nguyên Gia nhắm mắt lại, y biết, cánh cửa tự do lại bị chính mình đóng sầm lần nữa.

"Trở về."

Rốt cuộc thì y vẫn chỉ là một kẻ dễ mềm lòng, trong kinh thành vẫn còn nhiều người khiến y vướng bận, có người y muốn bảo vệ, sao có thể nhẫn tâm để bọn họ chịu tổn thương được chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.