Đến giữa trưa Tạ Nguyên Gia cùng quần thần hào hứng dùng cơm, đây chính xác là cùng vui với dân, nhưng ở trong lòng y, cái cảm giác này giống như đang tham gia hoạt động tập thể cùng một nhóm cụ ông và mấy anh trai ở dưới lầu của tiểu khu, nhưng đối với các đại thần mà nói, đây chính là thể hiện cho sự ưu tú cùng tác phong bình dị hòa ái dễ gần của Hoàng Thượng, vô cùng đáng để ngợi ca suốt cả chục năm.
Khoảng hai ba giờ chiều, nhóm võ tướng săn thú cũng bắt đầu lục tục hồi trình, mang theo một đống lớn chiến lợi phẩm trở về, Tạ Nguyên Gia có cảm tưởng như bản thân sắp mở sở thú, mấy con vật kỳ lạ quý hiếm đều có đủ.
Thỏ hươu đều thường thấy, lam khổng tước (chim công xanh) hồng hồ ly cũng coi như hiếm lạ, nhưng cái con chim kỳ quái có bộ lông tám màu, còn con khỉ mắt xanh biếc đang nhe răng trợn mắt, thì đúng là khó tin, rốt cuộc khu rừng này có cấu trúc thế nào, mà có thể đồng thời tồn tại nhiều loài kỳ lạ đến thế.
Trong số những người trở về, Tạ Nguyên Gia vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Quý Thiếu Viêm cùng Phó Cảnh Hồng, sao chẳng giống tác phong thường ngày của họ, nếu xét thực lực của bọn họ, không phải nên về từ sớm rồi sao?
Không phải đã gặp nguy hiểm trong rừng rồi chứ? Tạ Nguyên Gia rất lo lắng, trong rừng cái gì cũng có, lỡ đâu gặp phải lão hổ cự mãng (trăn khổng lồ) linh tinh thì tính sao bây giờ? Bọn họ cho dù lợi hại thì cũng chỉ là con người, chưa chắc đánh thắng được mãnh thú?
Tạ Nguyên Gia bắt đầu do dự không biết có nên phái người đi tìm không, vừa muốn mở miệng, liền thấy trong đám người có chút ồn ào, kèm theo một tiếng "Đại tướng quân cùng Vương gia đã trở lại!", y quả nhiên liền thấy Phó Cảnh Hồng cưỡi hắc mã, từ phương xa phi nhanh mà đến, gió thổi lay mái tóc dài buộc cao của hắn, anh tuấn tiêu sái, khí thế hơn người.
Tốc độ phóng ngựa của hắn nhanh hơn so với Tuyết Cơ của Quý Thiếu Viêm một chút, trước một bước tới trước mặt Tạ Nguyên Gia.
"Hoàng Thượng, thần đã trở lại."
Tạ Nguyên Gia vội đứng lên khỏi ghế, mỉm cười nói: "Hoàng thúc trở về là tốt rồi, có thu hoạch được gì không?"
Đang nói, Quý Thiếu Viêm cũng đuổi theo, mặt đầy hưng phấn: "Hoàng Thượng, nhìn thần mang cái gì về nè!? Chắc chắn người chưa từng thấy qua!" Dứt lời, hắn quay đầu lại cầm lấy một cái bao bố từ trong tay Liệt Phong, từ bên trong móc ra một con vật nhỏ trông hơi ngốc nghếch, "Thần rình nó mất gần một ngày, cuối cùng cũng tóm được!"
Tạ Nguyên Gia tò mò tiến lại gần, đúng lúc đối diện với cặp mắt trên cái đầu đang ngẩng lên của sinh vật kia.
Đuôi to, có quầng thâm mắt, màu đỏ cam.
Đây không phải là mỳ ăn liền - kun sao?
Ở cổ đại mà cũng có con này à? Tạ Nguyên Gia không biết nhiều về sinh vật địa lý, nên không rõ nơi đây có được coi là khu vực phân bố của loài không, nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng đến con tim luôn yêu mến gấu trúc đỏ của y.
"Đây là!" Hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Quý Thiếu Viêm kiêu ngạo nói: "Thần cũng chưa từng thấy qua vật nhỏ này, chỉ thấy động tác của nó nhanh nhẹn cổ linh tinh quái [1], nên đoán chắc nó là thứ tốt, không uổng công thần ngồi xổm rình nó suốt một ngày."
[1] - Cổ linh tinh quái: chỉ người thông minh nghịch ngợm.
Trên đời này làm gì có ai có thể chống cự được sự dụ hoặc đáng yêu của một con gấu trúc nhỏ, kiếp trước Tạ Nguyên Gia chỉ thấy nó ở trên TV, dù có đến sở thú cũng rất ít thấy, bây giờ có thể tận mắt nhìn gần như vậy, lòng y ngập tràn vui sướng.
"Trẫm muốn ôm một cái." Y muốn vươn tay ôm, lại bị Quý Thiếu Viêm ngăn cản, "Hoàng Thượng đừng vội, dẫu sao vật ấy vẫn còn dã tính khó trừ, đợi thần thuần phục sẽ dâng cho Hoàng Thượng."
Dường như để xác minh cho lời hắn nói, mỳ ăn liền - kun liền nhe răng trợn mắt quơ quào hai cái tay đầy vuốt về phía Tạ Nguyên Gia, quả thật rất sắc bén, gấu trúc đỏ sinh trưởng nơi hoang dã chắc chắn khác với mấy con được nuôi trong chuồng ở kiếp trước, tính công kích có chắc rồi, tuy không dễ gì làm cường giả như Quý Thiếu Viêm bị thương, nhưng tát cho con gà bệnh Tạ Nguyên Gia hai cái vẫn còn được.
Tạ Nguyên Gia có chút tiếc nuối, trơ mắt nhìn Liệt Phong xách gấu trúc nhỏ đi, Quý Thiếu Viêm nhướng mày đắc ý nói: "Hoàng Thượng, săn Xuân năm nay thần thắng chắc, đúng chứ?"
Tạ Nguyên Gia đang muốn gật đầu, liền thấy Phó Cảnh Hồng hừ lạnh một tiếng.
"Hoàng thúc mang theo gì trở về vậy?" Tạ Nguyên Gia vội dỗ dành, ý đồ muốn sửa chữa cho sai lầm suýt chút nữa gật đầu ban nãy.
Phó Cảnh Hồng liếc mắt nhìn Quý Thiếu Viêm, quay đầu lại nói với Lăng Sương: "Khiêng ra đây."
Thứ gì mà phải dùng đến từ "Khiêng" vậy, chẳng lẽ là động vật có kích thước lớn? Tạ Nguyên Gia rướn đầu ra nhìn.
Một lát sau, có hai tráng hán theo sau Lăng Sương, nâng trên vai một cái đòn gánh, bên dưới đòn gánh là một con Bạch Hổ bị dây thừng cột chặt bốn cái chân.
Ở nơi rừng rú này mà còn có thần thú???
Không chỉ Tạ Nguyên Gia, đám quan văn phía sau cũng mất bình tĩnh, bởi vì thánh thú của vương triều Đại Thành chính là Bạch Hổ, mấy lần săn Xuân săn Thu kỳ trước cho tới nay đều chưa từng có ai gặp qua Bạch Hổ, ai ngờ năm nay lại có thể nhìn thấy thánh thú.
"Hoàng Thượng! Đây chính là trời giáng điềm lành!" Có quan viên ngồi đứng ngồi không yên, vội lên tiếng chúc mừng, "Đây chính là đại cát!"
Tạ Nguyên Gia có chút bội phục nhìn Phó Cảnh Hồng: "Hoàng thúc quả thật lợi hại, một mình có thể chế phục một con hổ lớn như vậy!"
"Hoàng Thượng quá khen, để bắt con Bạch Hổ này quả thật có phí chút tâm tư." Phó Cảnh Hồng bình tĩnh nói, trong mắt chợt lóe qua một tia đắc ý.
Danh hiệu đệ nhất vừa tới tay Quý Thiếu Viêm liền vụt mất, tuy không cam lòng, nhưng cũng chẳng nói gì được, dẫu sao cuộc thi này chỉ nói chuyện bằng thực lực, thần thú Bạch Hổ quả thật không phải ai cũng gặp được.
"Vẫn còn hai ngày nữa, cũng chưa biết ai thắng ai thua." Tạ Nguyên Gia an ủi nói, "Ái khanh đừng có nản lòng."
Khi mặt trời dần ngã về tây, tất cả những người dự thi đang ở trong rừng đều đã trở lại, sau khi Tạ Nguyên Gia xác nhận không có ai chưa về, liền tuyên bố hoạt động hôm nay tạm thời kết thúc, tất cả mọi người đều bắt đầu báo cáo số lượng con mồi đã bắt được cho quan viên ghi lại, sau khi trở về sẽ luận công ban thưởng.
Buổi tối, trước lều trại lượn lờ khói bếp, trên đất trống dựng lên mấy cái giá nướng BBQ đủ mọi kích cỡ, động vật săn về quá nhiều, trù sư quyết định lấy một ít làm bữa tối, năm trước cũng làm y như vậy, bằng không lượng vật phẩm sẽ trở nên quá nhiều không thể mang về được.
Tạ Nguyên Gia ngồi trên ghế, trước mặt là một đống lửa lớn, phía trên có một con lợn rừng to béo, được trù nghệ tinh vi của Ngự trù nướng đến vàng nâu giòn rụm, bên ngoài bóng loáng dầu mỡ, vừa ngửi mùi đã khiến bụng sôi sùng sục.
"Còn bao lâu nữa thì xong?" Tạ Nguyên Gia đói không chịu nổi, dù lúc chiều đã ăn rất nhiều trái cây, nhưng vẫn nóng lòng muốn ăn thêm thịt nướng, chịu không nổi nhỏ giọng thúc giục.
Quý Thiếu Viêm khoanh chân ngồi bên cạnh y, cầm dao găm khía hai cái trên đùi heo, nhìn lớp thịt bên trong xem coi chín chưa, quay đầu lại nói: "Sắp rồi, Hoàng Thượng."
Dứt lời, hắn lấy ra mấy chai lọ bên trong bao giấy ở trên mặt đất, sau khi mở nút lọ liền rắc lên thịt heo nướng, Lam Khấu cũng lấy ra hai quả dại hái trên núi, cắt ra ép nước rưới lên trên.
Qua thêm mười mấy phút nữa, Phó Cảnh Hồng lại lần nữa lấy dao găm ra, cắt miếng thịt mềm nhất sau cổ heo đưa cho Tạ Nguyên Gia: "Hoàng Thượng, được rồi."
Tạ Nguyên Gia sớm đã bày binh bố trận đón địch, vội đưa cái dĩa nhỏ của mình qua, nhận lấy miếng thịt cổ heo thật lớn, y cúi đầu "Ực ực" nhìn cái dĩa, miếng thịt nướng vàng óng còn tỏa nhiệt, khắp cánh mũi toàn là mùi thịt trộn lẫn mùi quả dại nhàn nhạt, khiến cơn thèm lên tới não.
Y cẩn thận mà thổi thổi miếng thịt, dùng đôi đũa gắp một miếng cắn nhẹ một ngụm, thịt heo nướng chín tới, không quá lửa cũng không còn sống, vừa vào miệng liền bùng nổ hương vị, thịt heo nơi rừng rú quả nhiên ngon hơn so với heo nuôi, dễ nhai, cũng không quá dai.
"Sao hả?" Phó Cảnh Hồng vươn tay dùng khăn lau vết mỡ dính trên khoé môi của Tạ Nguyên Gia, dịu dàng hỏi.
"Ăn ngon lắm!" Tạ Nguyên Gia gật mạnh đầu, ngon hơn một trăm lần so với thịt được nấu bởi Ngự Thiện Phòng trong hoàng cung!
Thuần Vu Nhã cũng tự mình cắt một miếng, cười nói: "Chắc đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng được ăn thịt nơi sơn đã?"
"Đúng đó." Trước day Tạ Nguyên Gia cũng thỉnh thoảng nướng BBQ cùng đồng nghiệp, nhưng nguyên liệu nấu ăn chắc chắn không ngon bằng cái này, thuần thiên nhiên không ô nhiễm, thực phẩm xanh nguyên thủy nhất.
Phó Cảnh Hồng nghe vậy, đột nhiên nói: "Một khi đã vậy, đêm nay Hoàng Thượng nên ăn nhiều chút, gần nhất cơ thể đang phát triển, thần thấy gầy đi rồi."
"Trẫm cao hơn sao?" Tạ Nguyên Gia bỏ một miếng thịt non mềm vào dĩa của Tạ Phong Nghi, sau khi sờ đầu nhỏ của bé, quay đầu hỏi.
Quý Thiếu Viêm vuốt cằm, đánh giá trái phải một lần, có chút buồn bực: "Hoàng Thượng nhìn thì gầy, nhưng mà cũng chẳng cao hơn." Hắn còn khoa tay múa chân, "Năm ngoái vào lần đầu tiên thần gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ đứng đến bả vai của thần, năm nay cũng so như vậy, có vẻ cao thêm được chút xíu, nếu so với bạn đồng trang lứa, Hoàng Thượng có hơi lùn."
"Có lẽ do Hoàng Thượng chậm lớn." Thuần Vu Nhã an ủi nói, "Hoàng Thượng khi còn nhỏ không giống những Hoàng tử khác, được chăm sóc toàn diện, có lẽ phải tốn mấy năm bồi bổ mới bù đắp được."
Phó Cảnh Hồng thong thả nhai nuốt miếng thịt trong miệng, sau đó nói: "Cao hay thấp đâu có quan trọng? Thần cảm thấy Hoàng Thượng như vậy cũng không tệ."
Tạ Nguyên Gia nghe mấy người bọn họ an ủi, trong lòng cũng có chút bất lực, "Sớm tối mỗi ngày trẫm đều uống sữa dê, ăn cơm đầy đủ, vậy mà chẳng cao lên chút nào?"
"Có sao đâu." Quý Thiếu Viêm chẳng để tâm nói, "Mấy người huynh đệ của Hoàng Thượng ai cũng cao lớn, Hoàng Thượng chắc chắn cũng sẽ giống vậy thôi, người chỉ mới mười bảy tuổi, dân gian có câu người qua hai mươi còn có thể thay đổi, có lẽ người thuộc trường hợp này."
Vẻ mặt Tạ Nguyên Gia buồn bực, "Trẫm cũng đâu có muốn cao to như mấy Hoàng huynh, chỉ ước như nam tử bình thường là được rồi." Y dời ánh mắt về một chỗ cách đó không xa, nơi có Lăng Sương Liệt Phong cùng Mục Chiến, hâm mộ nói: "Giống như Mục thị vệ là được rồi, không cao không lùn vừa đủ."
Thuần Vu Nhã nhìn chằm chằm y một lúc, "Hoàng Thượng có lẽ giống mẫu thân người, thần nhìn ngũ quan của Hoàng Thượng, có vẻ nhu hòa hơn so với Tiên đế"
Bọn họ mỗi người một câu buôn chuyện, rất nhanh Tạ Nguyên Gia liền vứt đống phiền não ra sau đầu, cao hay không coi như tùy duyên đi, dù sao y cũng từ bỏ rồi.
Một cái đầu heo rừng chia cho sáu người ăn, còn tính thêm một đứa nhỏ, lẽ ra ăn không hết, nhưng trong đám bọn họ ngoại trừ Tạ Nguyên Gia có sức ăn bình thường, Tạ Phong Nghi thì ăn ít, cùng với Thuần Vu Nhã gần đây đang giảm béo, thì còn có hai thùng cơm siêu cấp là Phó Cảnh Hồng cùng Quý Thiếu Viêm.
Cả hai người hình như ăn không đủ no, đến khi Tạ Nguyên Gia ợ một cái buông dĩa xuống, Phó Cảnh Hồng vẫn tiếp tục vươn tay cắt cho mình một cái giò heo, ăn một cách tao nhã không nhanh không chậm, chưa tới mười tới phút liền ăn sạch sẽ cái chân, rồi quăng luôn cái xương không còn thịt.
Có thể ăn thịt nướng một cách tao nhã lại nhanh chóng, Tạ Nguyên Gia chỉ thấy có mỗi Phó Cảnh Hồng là làm được. Còn Quý Thiếu Viêm thì không có văn nhã như vậy, hắn trực tiếp cầm lấy ăn uống một cách thỏa thích, nhiệt tình phóng khoáng sảng khoái, thỉnh thoảng còn uống thêm hai ly rượu.
Tạ Nguyên Gia cùng Thuần Vu Nhã chống cằm nhìn hai con người này ăn không ngừng nghỉ, mỗi người đều có suy nghĩ giống nhau:
Phải là dạng đại gia phú quý nào, mới có thể nuôi nổi cái thùng cơm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]