Sau khi dùng bữa sáng, cả đám người cuối cùng cũng tập hợp lại, chậm rãi đi lên núi. Tuy nói có tuyết rơi, nhưng các bậc thang lên trên núi đều được quét dọn sạch sẽ, chân đi phía trên cũng không có cảm giác trơn trượt, Hàn Dao cùng Thu Dương đều là nữ nhân, bên cạnh có hai ba nha hoàn đi theo dìu đỡ, Tạ Nguyên Gia cảm thấy xấu hổ khi có người kè theo nâng đỡ, cố chấp muốn tự mình đi giống như Phó Cảnh Hồng với Hướng Sơ, Phó Cảnh Hồng không lay chuyển được y, đành phải nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau y, cẩn thận dõi theo từng bước chân của y.
Núi này cũng không quá cao, đoàn người đi tới giữa trưa cuối cùng cũng tới được giữa sườn núi, lúc này mặt trời vừa ló dạng, tia sáng mặt trời rọi lên những bông tuyết chất thành đống, tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
"Hoàng Thượng, đi về phía trước thêm một lát nữa là đến vườn mai, ở đó có một căn nhà gỗ nhỏ, chúng ta có thể dừng chân nghỉ tạm." Hướng Sơ chỉ về phía trước, nói với Tạ Nguyên Gia, "Hoàng Thượng thấy thế nào?"
Tạ Nguyên Gia leo núi hơn một canh giờ cảm thấy mệt vô cùng, nghe nói ở phía trước là đến, còn có nơi để nghỉ ngơi, liền gật đầu lia lịa: "Tất nhiên là được!"
Đợi đến khi đặt cả người lên trên cái ghế trong căn nhà gỗ, Tạ Nguyên Gia mới thở phào nhẹ nhõm, trên người ra ít mồ hôi, nhưng Phó Cảnh Hồng lại không cho y cởi áo choàng, nói là sợ y bị gió lạnh thổi rồi cảm nhiễm phong hàn lần nữa, Tạ Nguyên Gia chỉ có thể nới lỏng đai lưng, ôm ly trà ấm uống.
"Hoàng huynh nhìn kìa, hoa mai bên ngoài thật là đẹp." Thu Dương ngồi cách không xa Tạ Nguyên Gia, nhìn rừng mai bên ngoài cửa sổ nhỏ giọng kinh hô, "Đúng là rất khác với trong cung!"
Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền ngẩn ngơ cả người.
Bên ngoài cửa sổ hoa mai trải dài khắp núi đồi, hồng bạch hoàng đều có, đan xen thấp thoáng tranh nhau khoe sắc, ngày thường không có người chăm sóc cắt tỉa, hoàn toàn sinh trưởng một cách tự do, cành cây phát triển xum xuê phức tạp nở đầy hoa, so với trong cung được chăm sóc cắt tỉa thì quả thật khác nhau một trời một vực, mang theo vẻ đẹp hoang dã và sức sống mãnh liệt.
Tạ Nguyên Gia không còn cảm thấy mệt mỏi, y hiện tại xúc động đến mức muốn lấy bút ra vẽ ngay, muốn đem những hình ảnh đẹp đẽ này vẽ lại, để mai sau làm kỷ niệm.
Hàn Dao kéo Thu Dương ra ngoài thưởng mai trước, các nàng đều là cô nương, không thích hợp ngồi lại bên cạnh các nam nhân, dẫn theo một đám cung nữ đi ra ngoài ngắm hoa, trước khi đi có trò chuyện đôi ba câu. Tạ Nguyên Gia dặn dò hai câu, lệnh cho mấy thị vệ đi theo cách một khoảng xa xa, sau khi nghỉ ngơi một lát cũng ra ngoài.
"Trẫm muốn ở chỗ này vẽ tranh, Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia chỉ vào một chỗ đất trống nói, "Nơi này cảnh trí đẹp nhất."
Phó Cảnh Hồng nhìn trời, thấy mây đen đã thối lui, nhiệt độ giữa trưa ấm áp, liền đồng ý yêu cầu của y, bảo Lăng Sương đi an bài bố trí.
"Sớm nghe danh Hoàng Thượng bút mực phi phàm, không ngờ hôm nay thần có thể có được nhãn phúc [1] này." Vẻ mặt Hướng Sơ chờ mong, giống fanboy chạy tới chạy lui lấy ghế lấy bút vẽ cho Tạ Nguyên Gia, gấp không chờ nổi.
[1] - Nhãn phúc: phúc được thấy; may mắn được thấy.
Tạ Nguyên Gia xấu hổ sờ cái mũi, "Làm sao Hướng đại nhân biết được?"
"Thần có chút giao tình với Thừa tướng đại nhân, có nghe hắn nhắc qua." Hướng Sơ giải thích, "Thừa tướng đại nhân vô cùng tôn sùng tranh vẽ của Hoàng Thượng, sau khi nghe kể thần cũng muốn được chiêm ngưỡng một lần."
Tạ Nguyên Gia được khen đến ngượng ngùng, cúi đầu trải giấy vẽ, cầm bút bắt đầu vẽ tranh.
Phó Cảnh Hồng cũng tự mình mang ghế đặt xuống cạnh bàn ngồi kế bên Tạ Nguyên Gia, Hướng Sơ không dám ngông cuồng như Phó Cảnh Hồng, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, trông như một fanboy chính hiệu.
Tạ Nguyên Gia lúc vẽ tranh rất nghiêm túc, hầu như không để ý đến những thứ bên ngoài, Phó Cảnh Hồng một tay chống cằm chăm chú nhìn y, nhìn quai hàm tròn trịa vẫn còn mang đường nét thiếu niên của y, chỉ cần hai ba năm nữa, dáng vẻ thiếu niên này sẽ chậm rãi biến mất, đến lúc đó, y sẽ chân chính trở thành người lớn.
Trong lòng Phó Cảnh Hồng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc thỏa mãn khác thường, những năm quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành và lột xác của đứa nhỏ này đều diễn ra ngay trước mắt hắn, hắn đã tận mắt chứng kiến y từ một kẻ hèn mọn nhút nhát trở nên ôn nhã ung dung [2] như hôm nay, đây đúng là cả một quá trình rất thần kỳ.
Có lẽ, Thuần Vu Nhã nói đúng, không có ai thích hợp ngồi trên long ỷ này hơn Nguyên Gia.
Hắn cũng không thể.
Khi Tạ Nguyên Gia lần nữa ngẩng đầu lên, trên tờ giấy trắng đã hiện ra một cụm hoa mai, y đặt bút vẽ xuống, nhìn tới nhìn lui cảm thấy vừa lòng mới nói: "Hoàng thúc nhìn nè, thấy sao?"
Phó Cảnh Hồng thoát ra từ trong suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn bức tranh của Tạ Nguyên Gia, lại nhìn sang vẻ mặt chờ mong được khen của y, cuối cùng không kiềm được mà sờ đầu của y, "Tranh của Hoàng Thượng vẫn đẹp như xưa."
Tạ Nguyên Gia rất thỏa mãn.
Hướng Sơ do dự hồi lâu, vẫn là mở miệng nói: "Hoàng Thượng, người có thể đem bức tranh này ban thưởng cho thần không?"
"Hả?" Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn hắn.
Hướng Sơ cũng cảm thấy bản thân thật to gan, dám đòi đồ của Hoàng Thượng, nhưng hắn thật sự thích bức tranh này, nên cũng muốn thử mặt dày vô sỉ đòi hỏi.
Mấy bức tranh mà Tạ Nguyên Gia vẽ hầu như đều bị cướp đoạt hoặc đem tặng người khác, nếu Hướng Sơ đã mở miệng thì y đương nhiên đồng ý, nhưng Phó Cảnh Hồng lại không vui, ăn cơm chùa phải quét lá đa, hắn cũng không nói năng được gì, chỉ làm bộ không nhìn thấy, để Tạ Nguyên Gia tự mình giải quyết.
Hướng Sơ có được bức tranh đẹp của Hoàng Thượng, vô cùng vui mừng cẩn thận cất vào: "Thần nhất định sẽ bảo quản cẩn thận!"
Ở cổ đại, có thể được Hoàng Thượng đích thân ngự bút ban thưởng, đối mọi người mà nói đó chính là vinh dự cực lớn, vô cùng quý giá được treo ở trong nhà truyền từ đời này sang đời khác, rạng danh gia tộc.
"Hoàng Thượng, có muốn truyền thiện không?" Lam Khấu từ phía sau đi tới, thấp giọng dò hỏi.
Tạ Nguyên Gia nhìn sắc trời, gật đầu nói: "Cũng được, vậy bày thiện đi."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tạ Nguyên Gia dạo thêm vài vòng ở trong vườn mai, Hướng Sơ thấy y vô cùng thích hoa mai, liền mở miệng nói: "Sao Hoàng Thượng không bẻ vài cành, mang về cắm?"
Tạ Nguyên Gia có chút do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Thôi, hoa đẹp nhất là khi hoa đang nở trên cành, nếu trẫm bẻ xuống, cắm ở trong bình cũng chỉ có thể ngắm được hai ba ngày, thật đáng tiếc."
Hướng Sơ rất là cảm động, không ngờ Hoàng Thượng lại nhân ái như thế, ngay cả một nhành mai cũng không nỡ tổn hại, quả thật vô cùng thiện lương.
"Không sao đâu, thần nghe nói trong dân gian có thợ thủ công, có thể biến hoa tươi thành hoa khô, như vậy có thể bảo quản lâu dài, Hoàng Thượng có thể thường xuyên nhìn thấy." Hướng Sơ nghiêm túc trả lời.
Phó Cảnh Hồng thản nhiên nói: "Này thì có gì khó, nếu Hoàng Thượng thích ngắm hoa, sau này mỗi năm thần đều dẫn người đến đây xem, mấy thứ hoa khô hoa tươi sao có thể bằng?"
"Thật ư?" Đôi mắt Tạ Nguyên Gia sáng lên, mong muốn được xác nhận: "Lời Hoàng thúc nói có tin được không?"
"Đương nhiên tin được." Phó Cảnh Hồng thầm nghĩ chẳng lẽ ngày thường mình đối xử với đứa nhỏ này rất hà khắc ư? Sao vừa nghe được ra ngoài chơi, thì y như mấy con mèo bị nhốt trong nhà đã lâu.
Được đảm bảo, Tạ Nguyên Gia lập tức vui vẻ, nói với Hướng Sơ: "Hướng ái khanh, mấy cành hoa khô không cần nữa, sau này trẫm sẽ thường xuyên tới đây chơi."
Lúc này Hoàng Hậu cũng cùng Thu Dương từ trên núi xuống tới, trong tay còn cầm một nhánh hồng mai nở rộ, tô điểm gương mặt nàng thêm kiều diễm, Tạ Nguyên Gia cảm thán nói: "Hoàng Hậu thật đẹp."
Phó Cảnh Hồng nghe vậy, liền bất động thanh sắc liếc mắt nhìn y.
Tạ Nguyên Gia cảm thấy phía sau lưng mình ớn lạnh, không được tự nhiên run rẩy.
Hoàng Hậu cầm cành hoa đến gần, hào hứng nói: "Hoàng Thượng nhìn nè! Hoa mai nở rất đẹp! Thần thiếp thích quá, liền bẻ một cành mang về."
Tạ Nguyên Gia thấy nàng chơi đến vui vẻ, cũng đi theo trò chuyện hai câu, lại quay đầu hỏi Thu Dương: "Lần này Thu Dương có thu hoạch được gì không?"
"Thần muội đi theo Hoàng tẩu, rất là vui."
"Nếu đã chơi đủ rồi, vậy xuống núi thôi?" Tạ Nguyên Gia đề nghị, Thu Dương cùng Hàn Dao ở trên núi dạo chơi suốt buổi trưa đã sớm thấm mệt, nghe nói trở về đương nhiên nguyện ý.
Các nàng đều là nữ nhân, thể lực không đủ, Tạ Nguyên Gia để các nàng ngồi kiệu đi xuống trước, còn mình đi chung với Phó Cảnh Hồng cùng Hướng Sơ, theo con đường từng đi xuống dưới chân núi.
"Hoàng Thượng, lần trước lúc thần vào kinh báo cáo công tác, vẫn chưa đến Thần Vương phủ để bái kiến, không biết Vương gia gần đây có mạnh khỏe không?" Hướng Sơ vừa đi, vừa tám chuyện cùng Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia sửng sốt, "Tam hoàng huynh? Hướng ái khanh thế mà có giao tình cùng Hoàng huynh?"
Hướng Sơ nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Thật không dám giấu giếm, thần năm đó là do Thần Vương điện hạ tiến cử, mới được lên làm tuần phủ Lâm Châu."
"Sao?" Tạ Nguyên Gia đột nhiên có chút hứng thú, "Vậy các ngươi làm sao quen biết?"
Hướng Sơ nhớ lại, chậm rãi kể ra: "Mấy năm trước, lúc ấy thần còn là một huyện lệnh nhỏ nhoi ở một trấn phụ cận thành Lâm Châu, Thần Vương điện hạ trong một lần ngao du, lúc đi ngang một ngọn núi hoang không may bị đám thổ phỉ đánh cướp, thần đúng lúc đi ngang qua, thuận tay cứu giúp, sau khi trao đổi thân phận, thần mới biết được hắn là Vương gia."
"Sau đó, thần mời Vương gia tới huyện nha nghỉ ngơi, cùng Vương gia chí thú tương đắc [3] trò chuyện trắng đêm, Vương gia cảm thấy thần là người tài có thể bồi dưỡng, sau khi hồi kinh liền hướng Tiên đế thỉnh chỉ, phá lệ đề bạt thần đến Lâm Châu nhậm chức."
Hướng Sơ cảm khái, "Mới đầu thần cũng không muốn đi cửa sau, nhưng Vương gia đã nói, quân tử không tránh khỏi lời đồn đãi, nếu thần có thể cai quản tốt Lâm Châu, chính là tạo phúc cho bá tánh, nếu quá mức câu nệ cái nhìn của thế tục, chẳng phải rất đáng tiếc?"
"Thần cảm thấy có đạo lý, suốt đêm thu dọn tay nải, một mình đến Lâm Châu nhậm chức." Hướng Sơ nhẹ giọng nói, "Thần Vương điện hạ có ơn tri ngộ [4], thần suốt đời khó quên, thỉnh thoảng rảnh rỗi, thần sẽ đến kinh thành thăm hỏi Vương gia."
[4] - Tri ngộ: Hiểu thấu giá trị của người nào đó và giúp đỡ, đối đãi xứng đáng.
Tạ Nguyên Gia kinh ngạc vì Hướng Sơ biết võ công, lại càng kinh ngạc vì vị Tam hoàng huynh không dính khói lửa phàm tục đối xử với ai cũng lãnh đạm của y lại có bằng hữu, "Thân thể của Hoàng huynh gần đây không tệ, ngươi có thể yên tâm."
Hướng Sơ gật đầu, "Vậy thì tốt rồi."
"Năm ngoái Vương gia có cho người hộ tống một lão ma ma tới đây, nói là người bên cạnh Vương phi, tuổi già muốn về quê, tạm thời đang ở trong phủ của thần, trợ giúp thần chăm sóc nhà cửa rất tốt." Hướng Sơ nhàn nhã thuật lại chuyện nhà, "Vương gia quả thật có tấm lòng lương thiện, ngay cả người già trong trong phủ cũng tận tâm như thế."
Tạ Nguyên Gia cũng gật đầu theo, "Hoàng huynh quả thật có lòng tốt."
Phó Cảnh Hồng lẳng lặng nghe hai người trò chuyện qua lại, trong lòng hơi rục rịch, mơ hồ cảm thấy việc này có gì đó không đúng, hắn cẩn thận nhấm nuốt lại những lời Hướng Sơ nói, cảm thấy có chỗ nào đó chưa hợp lý.
Con người Hướng Sơ cứng nhắc cứng đầu, chưa chắc sẽ có tâm tư lệch lạc, nhưng Tạ Nguyên Lam thì khó nói. Trước đây hắn chưa từng để con ma bệnh này vào trong mắt, nhưng lần trước khi thấy nụ cười khó đoán của đối phương đã khiến hắn chú ý đến, người đã sống lâu trong môi trường âm mưu quyền lực thường sẽ có độ nhạy cảm đối với những việc nhỏ nhặt hơn so với người bình thường, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
Những việc Hướng Sơ kể quả thật không có gì bất ổn, chỉ là việc nhà rất đỗi bình thường.
Nhưng Phó Cảnh Hồng đã để tâm đến, tính sau khi trở về sẽ lệnh cho Tình Ảm điều tra về Tạ Nguyên Lam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]