Chương trước
Chương sau
Quý Thiếu Viêm cũng dắt Tuyết Cơ của hắn ra, tiện tay nhét một bó cỏ khô vào trong miệng nàng, Tuyết Cơ một bên nhai cỏ, một bên đưa mắt nhìn sang người đứng bên cạnh Tiểu Hồng, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

"Hoàng Thượng, trước khi cưỡi ngựa, người cần làm quen với nó, như vậy sẽ tiện cho việc khống chế sau này." Quý Thiếu Viêm vuốt bờm của Tiểu Hồng, ý bảo Tạ Nguyên Gia học theo bộ dáng của hắn đút cỏ cho Tiểu Hồng ăn.

Tạ Nguyên Gia nghe lời từ trong cái thùng bên cạnh lấy ra một bó cỏ khô đưa tới bên miệng Tiểu Hồng, ôn hòa nói: "Tiểu Hồng, ăn đi."

Tiểu Hồng thò qua ngửi tay y, sau đó ung dung thong thả hé miệng ngậm lấy toàn bộ cỏ khô trong tay của Tạ Nguyên Gia, ở trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, cũng từ từ cho phép Tạ Nguyên Gia vuốt ve trên người nó, chắc là đã thừa nhận thân phận chủ của y.

"Hoàng Thượng, hiện giờ người có thể leo lên lưng ngựa." Quý Thiếu Viêm đi tới, nhẹ nhàng nhấc eo Tạ Nguyên Gia, nửa ôm y đỡ lên trên lưng ngựa.

Tạ Nguyên Gia nắm chặt lấy dây cương, dù sao Tiểu Hồng cũng là ngựa con, nên tính tình quả thực rất ôn hòa, cưỡi trên lưng nó tuy không có cảm giác cao lớn uy phong như Tuyết Cơ, nhưng thắng ở sự an ổn, đối với người mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Quý Thiếu Viêm nắm lấy dây cương dắt Tiểu Hồng chậm rãi đi một đoạn ngắn, Tiểu Hồng không quậy không nháo vẫn luôn đi theo hắn, Tạ Nguyên Gia ngồi trên lưng ngựa tâm tình rất tốt, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tiểu Hồng: "Rất ngoan."

Tiểu Hồng nhẹ nhàng hí hí kêu hai tiếng, đối với sự khích lệ của y không có ý kiến.

Quý Thiếu Viêm quay đầu nhìn Tạ Nguyên Gia, rồi lại nhìn sang ngựa nhỏ, cười nói: "Người ta thường nói ' vật giống chủ ' quả nhiên không sai, tính nết con ngựa này của Hoàng Thượng cũng rất giống người, ừm...... Lớn lên sẽ rất giống nhau."

Trên đầu Tạ Nguyên Gia đầy dấu chấm hỏi: "Trẫm là người, sao lại giống một con ngựa? Ái khanh so sánh như vậy là không thích hợp?"

Quý Thiếu Viêm nhìn một người một ngựa đồng thời dùng ánh mắt bất mãn nhìn về phía mình, cười ha ha, một bên đẩy cái đầu thường xuyên thò qua tranh sủng của Tuyết Cơ đi theo phía sau nói: "Rồi rồi rồi, là thần nói bậy."

Lúc Phó Cảnh Hồng tới nơi, chính là nhìn thấy hình ảnh hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, hắn giơ tay ngăn lại Thiến Bích cùng mã quan đang muốn tiến lên thông báo, khoanh tay đứng dưới tàng cây nhìn trong chốc lát.

Hoàng Thượng học cưỡi ngựa rất bài bản và cũng rất ra dáng, so với trong tưởng tượng của hắn khá hơn nhiều, chỉ là...... Nói chuyện phiếm với Thiếu Viêm thôi mà lại vui vẻ thoải mái như vậy, vậy mà từ trước tới giờ ở trước mặt hắn lại chưa từng biểu hiện như thế. Trong lòng Phó Cảnh Hồng có chút gợn sóng, vốn không có ý hơn thua, nhưng hiện giờ nhìn y thân cận với Quý Thiếu Viêm như vậy, trong lòng khó tránh khỏi ý nan bình [1], trong lòng có ngàn vạn nỗi niềm không vui.

[1] – Ý nan bình: Tâm nguyện khó thành, ám chỉ chuyện không thể buông bỏ, không có hồi đáp, thường dùng cho những cặp đôi đáng tiếc không đến được với nhau. Ví dụ: Yêu nhau rồi chia tay, đã từ bỏ nhưng vẫn mong có thể quay lại, muốn cắt đứt liên lạc nhưng lại sợ cả hai không còn gì liên hệ với nhau,... Tóm lại là tự mình dây dưa không hồi kết.

Trước khi hắn lên tiếng, Tạ Nguyên Gia ngồi trên ngựa liếc mắt đã trông thấy hắn, y lập tức siết lấy dây cương làm Tiểu Hồng dừng lại, hướng về phía Phó Cảnh Hồng vẫy tay: "Hoàng thúc!"



Quý Thiếu Viêm theo tầm mắt y nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Phó Cảnh Hồng đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa nhìn sang bên này, cũng không biết đã tới được bao lâu. Hắn vốn không có ý đối địch với tên này, nhưng hiện tại nhìn thấy gã tự nhiên lại chẳng muốn hoà nhã.

"Hừ." Hắn khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, không hề nhìn gã.

Nếu đã bị phát hiện, Phó Cảnh Hồng cũng không cần lén lút rình coi nữa, quang minh chính đại đi vào trại nuôi ngựa, "Thần tham kiến Hoàng Thượng."

Quý Thiếu Viêm ngứa mắt, châm chọc nói: "Nhiếp Chính Vương là người bận rộn, ban ngày ban mặt sao không ở trong ổ của mình mà xử lý tấu sớ, chạy đến đây làm gì?"

Tạ Nguyên Gia trộm nhìn Quý Thiếu Viêm, lại liếc sang Phó Cảnh Hồng, trong lòng thầm than quả nhiên là đối thủ một mất một còn trong sách, giống y hệt nhau vừa nhìn thấy mặt đối phương liền lao vào cấu xé.

Phó Cảnh Hồng nhàn nhạt nhìn lướt qua Quý Thiếu Viêm, cũng không cùng hắn so đo, chỉ nói: "Bổn vương ban ngày ban mặt không thể đi đây đó được hay sao? Hôm nay là ngày đầu tiên Hoàng Thượng học kỵ thuật, về tình về lý, Bổn vương đều nên đến xem, miễn cho Đại tướng quân thô lỗ, không cẩn thận làm Hoàng Thượng bị thương."

Quý Thiếu Viêm cười nhạt một tiếng, nhịn xuống không phỉ nhổ hắn.

Phó Cảnh Hồng lại dời ánh mắt lên trên người Tạ Nguyên Gia, nhìn y mặc một thân y phục cưỡi ngựa trông thật đẹp, hỏi: "Hoàng Thượng cưỡi ngựa thấy thế nào?"

"Trẫm cảm thấy rất vui." Tạ Nguyên Gia muốn xuống ngựa, vừa định đưa tay cho Quý Thiếu Viêm, lại bị Phó Cảnh Hồng trước một bước nắm lấy, kéo y nhẹ nhàng ôm xuống.

Tạ Nguyên Gia thụ sủng nhược kinh, trong lòng pháo nổ điên cuồng, ngao ngao ngao ngao nam thần, nam thần sờ tay ta! Không đúng, phải là nam thần ôm ta!

Quý Thiếu Viêm liếc mắt nhìn Phó Cảnh Hồng ôn hòa sửa sang lại quần áo cho Tạ Nguyên Gia, phun rớt cỏ ngựa đang ngậm trong miệng, "Thì ra ngươi cũng có lúc giống con người."

"Thiếu Viêm, chú ý lời nói của ngươi." Phó Cảnh Hồng cũng ngứa mắt hắn, "Đường đường là Đại tướng quân, suốt ngày cứ hành sự như côn đồ đầu đường xó chợ, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười."

Dù sao cũng là biểu huynh của mình, miệng của Quý Thiếu Viêm trước nay chưa từng cãi thắng hắn, "Ta cùng Hoàng Thượng đang học cưỡi ngựa rất tốt, ngươi tới quấy nhiễu hứng thú của Hoàng Thượng, còn không biết khấu đầu tạ tội?"

"Hoàng Thượng tâm từ nhân hậu, sẽ không xử phạt thần." Phó Cảnh Hồng đảo mắt nhìn sang Tạ Nguyên Gia, nghiêm túc hỏi: "Có phải hay không?"

Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Trẫm đương nhiên sẽ không trách phạt Hoàng thúc."

Trong mắt Phó Cảnh Hồng chứa đầy sự nhu hòa.

Quý Thiếu Viêm đồng tình nhìn thoáng qua Hoàng Thượng, trong lòng thầm mắng con rắn độc lòng dạ thâm đen Phó Cảnh Hồng đến mấy lần, được lắm, dám áp bức Hoàng Thượng sợ hãi đến mức một câu cũng không dám nói, vậy thì ta sẽ không nghe theo lời phụ thân nhường nhịn ngươi nữa!

Trong chớp mắt kia, Quý Thiếu Viêm đã tự bổ não ra rất nhiều hình ảnh Hoàng Thượng đáng thương lúc đêm khuya ở trong tẩm cung một mình buồn bã khóc lóc, nhận định bên người Hoàng Thượng chỉ có hắn là thiệt tâm tương đãi, càng thêm quyết tâm muốn mang Hoàng Thượng đến trận doanh của mình để bảo vệ thật tốt, ai cũng không thể khi dễ!

"Con ngựa này không tồi, là do Hoàng Thượng chọn sao?" Phó Cảnh Hồng sờ đầu Tiểu Hồng, khen nói.

Tạ Nguyên Gia đáp: "Là trẫm chọn, ái khanh nói đây là Hãn huyết bảo mã hiếm thấy."

"Ánh mắt của Hoàng Thượng không tồi." Phó Cảnh Hồng nhếch môi cười, sau giờ ngọ (11 – 13h) dưới ánh mặt trời mị lực của nam nhân thành thục tản ra lực hấp dẫn mê người, cùng Quý Thiếu Viêm mang đậm chất thiếu niên thanh xuân là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Hai tuyệt thế mỹ nam đồng thời bung ra mị lực của mình, thân là bé gay nhỏ bé xinh xinh chưa từng nói qua chuyện yêu đương, Tạ Nguyên Gia thiếu chút nữa nhịn không được vì sắc đẹp mà khom lưng, mặt đỏ tai hồng muốn trốn đi.

"Con ngựa này của Hoàng Thượng đã ban tên chưa?" Phó Cảnh Hồng lại hỏi.



Tạ Nguyên Gia từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, vội trả lời nói: "Rồi, gọi là Tiểu Hồng."

Bàn tay đang vuốt ve ngựa con của Phó Cảnh Hồng khựng lại, cũng giống như Quý Thiếu Viêm lúc nãy, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Tạ Nguyên Gia, đại khái là không hiểu được đống chữ nghĩa kinh thư do Thuần Vu Nhã dạy cho chạy đi đâu rồi, học thuộc nhiều câu trong Kinh Thi như vậy, y cuối cùng lại chọn cái tên "Tiểu Hồng"?

"Nghe không hay sao?" Tạ Nguyên Gia cũng biết tên mình đặt rất phế, "Trẫm cảm thấy cũng được, lưu loát dễ đọc."

Phó Cảnh Hồng vô luận thế nào cũng không thể mở miệng nói lời khích lệ, chỉ nói "Hoàng Thượng thích là được."

Quý Thiếu Viêm nhìn hai người một lúc, không biết tại sao lại vô cớ có ảo giác mình chính là người thừa, tròng mắt hắn vừa chuyển, ý xấu chợt lóe. Hắn cười khẽ nói với Phó Cảnh Hồng: "Mới nãy lúc thần nói chuyện phiếm cùng Hoàng Thượng, có hỏi một câu là thần với Vương gia ai đẹp hơn, Vương gia đoán xem, Hoàng Thượng đã trả lời thế nào?"

Phó Cảnh Hồng liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Gia đang rất khẩn trương khi nghe được lời này, nhàn nhạt hỏi: "Ờ, rồi sao?"

"Hoàng Thượng nói, tất nhiên là thấy thần nhìn đẹp hơn." Quý Thiếu Viêm kiêu ngạo mỉm cười.

Phó Cảnh Hồng cũng không nổi giận, hắn trên dưới đánh giá Quý Thiếu Viêm, gật đầu nói: "Nếu luận người đẹp, Hoàng Thượng chọn Thiếu Viêm cũng không có gì đáng trách."

Quý Thiếu Viêm không đoán được hắn lại trả lời như vậy, trong lòng cảm thấy nhàm chán. Tâm tư của Phó Cảnh Hồng quá sâu, ở bên ngoài hiếm khi hiển lộ cảm xúc chân thật của mình, Quý Thiếu Viêm lúc rảnh rỗi thường thích khiêu khích hắn, muốn ép hắn lộ ra nguyên hình, nhưng chưa bao giờ thành công. Dù sao tuổi của Quý Thiếu Viêm vẫn còn quá trẻ, lại là tướng sĩ trên sa trường, luận tâm cơ thì sao có thể so được với Phó Cảnh Hồng đa mưu túc trí?

Tạ Nguyên Gia cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, không dám tùy tiện chen ngang, đành phải xoay người chơi cùng Tiểu Hồng, cầm mấy cọng cỏ đung đưa trái phải trước mặt Tiểu Hồng, tự mình chơi đến vui vẻ.

Tuyết Cơ cũng muốn tới chơi cùng, nhưng cả hai đứa gia hỏa [2] này nàng đều coi thường, thôi thì nàng miễn cưỡng hạ mình vậy. Tạ Nguyên Gia thấy vậy cũng không từ chối, cầm cỏ ngựa trêu đùa hai con ngựa, rất nhanh đã bị ngựa vây quanh.

[2] – Gia hỏa: Tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác: anh chàng này, cái con đó,...

"Hoàng Thượng là người chân thành, là Quân vương tốt khó cầu." Quý Thiếu Viêm nhìn một người hai ngựa dần dần chạy xa, không chút để ý tới người đàn ông đang đứng bên cạnh nói, "Có một số người, vô luận là có tâm tư gì, tốt nhất nên từ bỏ."

Phó Cảnh Hồng cũng không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn theo Tạ Nguyên Gia, thật lâu sau mới nói: "Thiếu Viêm, có một số việc, không cần ngươi nhọc lòng."

"Hừ." Quý Thiếu Viêm cười lạnh, "Dã tâm của ngươi lớn đến nỗi cách tám trăm dặm đều nghe thấy được, lòng Tư Mã Chiêu, người mù cũng nhìn ra!"

"Ta chỉ nói một câu —— bất luận ngươi làm gì cũng được, chỉ là, Hoàng Thượng là một đứa trẻ tốt, ngươi tốt nhất không được làm khó y, nếu không ——"

"Nếu không thì sao?" Phó Cảnh Hồng rốt cuộc thu hồi lại ánh mắt trên người Tạ Nguyên Gia, quay đầu nhìn Quý Thiếu Viêm, một đôi mắt màu đen gợn sóng bất kinh [3] nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

[3] – Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.

Sau lưng Quý Thiếu Viêm chợt rét, nếu là người bình thường bị Phó Cảnh Hồng nhìn chằm chằm như vậy, nhất định sẽ bị dọa sợ vỡ mật hoảng loạn mà bỏ chạy, nhưng hắn là chiến thần, tất nhiên không sợ gã: "Nếu không, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

"Đại quân của ta, đao kiếm chỉ hướng về cường đạo có ý đồ xâm phạm lãnh thổ Đại Thành, nhưng ta —— sẽ nguyện trung thành vì Quân vương mà chiến!"

Phó Cảnh Hồng lạnh nhạt nhìn hắn một lúc lâu, trong ánh mắt ẩn ẩn có sát khí: "Cho nên, ngươi bây giờ đã chọn được chủ, đúng chứ?"

"Không sai." Quý Thiếu Viêm tiêu sái nói, "Chúng ta đánh giặc không dùng nhiều lời hoa mỹ như đám văn thần các ngươi, nhưng ta từ nhỏ cũng từng đọc qua kinh thư, hiểu cái gì gọi là trung quân, đại nghĩa."

Phó Cảnh Hồng cười nhạt một tiếng, tựa hồ rất khinh thường với những gì hắn nói.



"Trung quân? Đại nghĩa?" Hắn lại cười lạnh một tiếng, toàn bộ khí tràng [4] trên người bùng nổ: "Đại tướng quân có phải đã quên rồi không? Lúc Tiên đế còn tại vị, ngươi cũng chưa từng cuồng ngôn như vậy. Lòng trung của ngươi, rốt cuộc cái thứ mà ngươi gọi là đại nghĩa, chỉ là...... Tư tâm của ngươi mà thôi?"

[4] – khí tràng: hình như là nội công hay khí công gì đó.

Quý Thiếu Viêm siết chặt roi ngựa bên hông, trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hồng, chỉ chờ giây tiếp theo liền nhào vào đấu võ.

Phó Cảnh Hồng thu hồi lại một thân khí thế áp bức mạnh mẽ của mình, vân đạm phong khinh [5] nói: "Chuyện bảo hộ Nguyên Gia, không cần ngươi phải lo."

[5] – Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

"Trong lòng Bổn vương tự rõ."

Quý Thiếu Viêm sửng sốt.

Con rắn độc lòng dạ đen tối nay đã hóa kiếp làm người?

Cách đó không xa Tạ Nguyên Gia ở một bên lặng lẽ vừa chơi vừa dẫn hai con ngựa đi, từ từ đi tới cạnh cửa trại nuôi ngựa, y lùi về sau không nhìn kĩ dưới chân, không cẩn thận dẫm phải mảnh gỗ vỡ, trơ mắt nhìn mình ngã xuống.

Phó Cảnh Hồng và Quý Thiếu Viêm nhanh mắt, còn chưa kịp nhích người bay đến cứu, thì đã có người ra tay trước một bước.

Mục Chiến nhẹ nhàng xách cổ áo Hoàng Thượng phóng sang chỗ khác, lui về phía sau hai bước hành lễ: "Hoàng Thượng không sao chứ?"

Tạ Nguyên Gia vội lắc đầu, "Đa, đa tạ ca ca."

"Hả?" Mục Chiến không hiểu, vội vàng xua tay: "Hoàng Thượng vạn lần không thể, tiểu nhân chỉ là một thị vệ tứ phẩm, sao gánh nổi hai chữ ' ca ca ' của Hoàng Thượng?"

Tạ Nguyên Gia vui vẻ như muốn bay lên trời, hôm nay quả thật là ngày lành, trước có nam thần bắt tay, sau được Mục Chiến ca ca xách lên, quả thực là hạnh phúc mỹ mãn.

Phó Cảnh Hồng & Quý Thiếu Viêm: Hình như Hoàng Thượng đối với Mục Chiến có gì đó không đúng.

Sao tự nhiên lại có thêm cái bóng đèn thứ hai thế này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.