Mấy ngày sau, Phó Cảnh Hồng cuối cùng cũng nhận được thư hồi âm do Ngạo Tuyết ra roi thúc ngựa ngày đêm mang về, sau khi mở ra hắn nghiêm túc đọc từ đầu đến đuôi, chữ của Hoàng Thượng đã có tiến bộ, so với lúc ban đầu đã tốt hơn rất nhiều, cố gắng luyện chữ thêm mấy năm nữa nhất định sẽ không tệ.
Nhưng mà......
Phó Cảnh Hồng đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn không tìm được thứ mình muốn đọc, viết thì rất nhiều, vậy mà không có câu nào nói nhớ nhung Hoàng thúc, mấy đứa trẻ bây giờ sao vô tâm quá?
"Chỉ có như vậy?"
Phó Cảnh Hồng chưa chết tâm, ngẩng đầu nhìn Ngạo Tuyết, tựa như chính nàng đem thư giấu đi, vẻ mặt Ngạo Tuyết hoang mang, Hoàng Thượng rõ ràng chỉ đưa cho nàng có một phong thư, mình đi đường không ngừng nghỉ khó khăn lắm mới mang thư về tới, sao Vương gia lại nhìn mình với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống thế?
"Quên đi, ngươi lui ra." Phó Cảnh Hồng xác nhận quả thật không còn gì nữa, đành buồn bực kêu Ngạo Tuyết ra ngoài.
Từ lúc rời đi cho tới giờ đã hơn nửa tháng, Nguyên Gia thật sự không nhớ mình một chút nào sao? Trong thư không có bất kỳ một câu nào biểu đạt sự thương nhớ đối với mình, tất cả chỉ toàn là lời lẽ khách sáo.
Trong suốt 27 năm qua của Phó Cảnh Hồng, đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi nhân cách cùng mị lực của bản thân, ngay cả một thiếu niên chưa trải sự đời cũng không quyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-phao-hoi-lam-sao-tro-thanh-doan-sung/2999068/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.