Trước mặt Cảnh Hiên Nhi là cảnh tượng thế này...
Hai người nằm đè lên nhau quấn quít quyện chặt, nửa thân trên thì trần trụi, Quách Khải thở dốc ngấu nghiến hôn cổ một tên nam nhân, quần thì tụt xuống nửa mông nhìn thấy rõ ràng chiếc quần lót đang nhấp nhô theo nhịp động. Nam nhân bên dưới toàn thân phiến hồng, thống khổ nhăn mặt, trên xương quai xanh lộ rõ ràng một dấu hôn, mồ hôi nhễ nhại trông vừa kịch liệt lại vừa si mê.
Cảnh tượng hùng vĩ như vậy Cảnh tiểu thư còn thở được không?
Vâng! Cô ta vẫn chưa chết! Rất can đảm nhìn chằm chằm vào hai người trên giường, trầm giọng nói: "Các người đủ rồi đó!"
Cố Nhạc Luân khó hiểu! Còn chưa diễn xong đoạn cuối cô nói đủ cái gì nha?!
Quách Khải lúc này làm ra bộ dạng "thoát khỏi cơn mê" nhìn về phía Cảnh Hiên Nhi: "Hiên Nhi? Em đến lúc nào?"
Tập thể cận vệ đồng loạt trề môi, Quách thiếu gia đúng là diễn lố kinh điển, người ta phá cửa rầm rầm như vậy mà vẫn làm như không hay biết gì cho được!
"Anh có thể ăn mặc đàng hoàng nói chuyện với em không?" - Cảnh Hiên Nhi vẫn giữ vững hình tượng tiểu thư khuê các.
Quách Khải nhún vai: "Được thôi! Em ra ngoài đợi anh một chút"
Sau khi Cảnh Hiên Nhi xoay người đi, Cố Nhạc Luân mới ôm cánh tay phải của mình vào ngực, vẻ mặt khá đau đớn.
"Lúc nãy đụng trúng cậu?" - Quách Khải bất đắc dĩ.
Cố Nhạc Luân gật đầu: "Chứ gì nữa, anh di chuyển đầu gối đè lên một phần thịt của tôi. Đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-kha-khai-hoang/43099/chuong-12.html