Cảm thấy Lưu Phan còn chần chừ, Bích Hồng nói thêm: “Ba cậu có mối quan hệ tốt với tôi. Đương nhiên tôi sẽ không gạt cậu.”
“Tôi không có ý đó” - Lưu Phan sợ phật lòng người lớn nên vội đỡ lời - “Mùi hương trên người tôi khi nào mới không cần dùng tới nữa?”
“Khi nào cậu cảm thấy đối phương đã không còn sự lựa chọn khác thì cho cậu ta biết sự thật! Cứ nói cậu vì quá yêu cậu ta nên mới làm vậy. Mà cậu cũng đừng quá lo lắng, đến khi Cảnh Hoàng mất vị thế thì dù cậu không có bất kì mùi hương nào thằng nhóc kia vẫn sẽ bám dính lấy cậu mà thôi!”
Kẻ có tư duy tầm thường luôn cho rằng ai cũng tầm thường như họ!
Lưu Phan rời khỏi, lái xe đến chổ hẹn với Bạch Khả.
Từ lúc trở về thành phố, Bạch Khả không tham gia vào công ty, mọi thứ cậu nhờ Cố Nhạc Luân giúp đỡ. Cậu giải thích mọi chuyện bằng một lý do: “Em xin lỗi. Hiện tại em không thể tập trung cho việc gì.”
Bạch Khả hằng ngày lui tới quán cafe mà cậu và Cảnh Hoàng đã gặp nhau lần đầu tiên đêm Giáng Sinh. Cậu ngồi đúng ở vị trí đó, nhưng người đối diện bây giờ lại là Lưu Phan.
“A Khả” - Lưu Phan lên tiếng - “Mấy tuần nay tôi thấy cậu không ổn.”
Bạch Khả vẫn như thế, lạnh lùng đáp: “Tôi cũng không kêu cậu phải đến nhìn.”
Lưu Phan bất đắc dĩ: “Cậu nhớ hắn sao?”
Bạch Khả không trả lời, đưa tay khuấy khuấy cafe trong cốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-kha-khai-hoang/2950744/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.